Phật sở hành xứ, quốc ấp khu tụ, mĩ bất mông hóa, thiên hạ hòa thuận, nhật nguyệt thanh minh, phong vũ dĩ thời, tai lệ bất khởi, quốc phong dân an, binh qua vô dụng, sùng đức hưng nhân, vụ tu lễ nhượng, quốc vô đạo tặc, vô hữu oan uổng, cường bất lăng nhược, các đắc kỳ sở.
TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH KHOA CHÚ
Tập 9A 9B
Người giảng: Lão pháp sư Tịnh Không.
Thời gian: Ngày 21 tháng 03 năm 2014
Địa điểm: Giảng tại Hiệp Hội Giáo Dục Phật Đà HongKong.
(Đây là bộ khoa chú giảng lần thứ 4, khi ngài ở độ tuổi gần 90, vẫn rất minh mẫn, giải tường tận nguyên lý nguyên tắc Tịnh Độ)
Các vị pháp sư! Các vị đồng tu, xin mời ngồi! Mời mọi người cùng tôi quy y Tam Bảo.
A Xà Lê tồn niệm, ngã đệ tử Diệu Âm, thỉ tùng kim nhật, nãi chí mạng tồn, quy y Phật đà lưỡng túc trung tôn, quy y Đạt Ma ly dục trung tôn, quy y Tăng Già chư chúng trung tôn.
A Xà Lê tồn niệm, ngã đệ tử Diệu Âm, thỉ tùng kim nhật, nãi chí mạng tồn, quy y Phật đà lưỡng túc trung tôn, quy y Đạt Ma ly dục trung tôn, quy y Tăng Già chư chúng trung tôn,
A Xà Lê tồn niệm, ngã đệ tử Diệu Âm, thỉ tùng kim nhật, nãi chí mạng tồn, quy y Phật đà lưỡng túc trung tôn, quy y Đạt Ma ly dục trung tôn, quy y Tăng Già chư chúng trung tôn.
Mời Xem “Đại Kinh Khoa Chú”, tờ thứ 154, đếm xuống hàng thứ 4, tiếp lục cùng ghi chép hoàn toàn giống nhau.
“Thế Tôn xưng kỳ bổn tánh, hoà bàn thác xuất, hào vô bảo lưu, cố danh xưng tánh”[1],
“Tánh” là tự tánh, là bổn tánh. Người xưa chúng ta thường nói bổn tánh vốn thiện, liền đem câu này viết vào trong sách giáo khoa, đồng câu thứ nhất của Tam Tự Kinh “nhân chi sơ, tánh bổn thiện”. Cái thiện này không phải thiện của thiện ác, mà cái thiện này là tán thán, là quá tốt, quá viên mãn, không hề có chút nào kém khuyết như trên kinh Phật nói “trí tuệ viên mãn, đức năng viên mãn, tướng hảo viên mãn, nên gọi là tự tánh”. Tự tánh năng sanh vạn pháp, nó là bản thể của vạn pháp, tất cả pháp đều không thể lìa khỏi nó, bao gồm cả hư không. Nếu như lìa khỏi nó, hư không cũng không tồn tại.
Chúng ta thường hay dùng màn hình ti vi để làm thí dụ, tất cả hình ảnh của màn hình nếu như không có màn hình thì tất cả hình ảnh đều không thể xuất hiện. Cái hình ảnh này giống như là tự tánh đã biến hiện ra. Năng biến hiện là bản thể của tự tánh. Bản thể so với cái gì cũng không phải, ở Tịnh Tông gọi nó là Thường Tịch Quang. Bản thể chính là tự tánh, nó không phải hiện tượng vật chất, cũng không phải hiện tượng tinh thần, cho nên sáu căn của chúng ta duyên không đến được. Nếu nó là hiện tượng vật chất, thì tiền ngũ thức của chúng ta là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân có thể duyên đến. Nếu như hiện tượng tinh thần, thì tư tưởng của chúng ta có thể nghĩ đến được. Nhưng nó lại không phải là thứ gì cả, nó ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng mù mịt không biết, hoàn toàn không có cảm giác được sự tồn tại của nó, nó thường hằng tồn tại mỗi lúc mỗi nơi. Nó hiện ra tướng (chính là năng sanh vạn pháp), chúng ta có thể thấy được rất cụ thể mà khoa học gia đã đem nó phân thành ba loại lớn này, đó là “hiện tượng vật chất”, “hiện tượng tinh thần”, “hiện tượng tự nhiên”. Phật giáo hoá chúng sanh cũng là đem nó phân thành ba loại lớn, Phật gọi là “tam tế tướng của A Lại Da”, thứ nhất là “nghiệp tướng” là hiện tượng tự nhiên; thứ hai là “chuyển tướng” chính là ý niệm, là hiện tượng tinh thần; thứ ba: “cảnh giới tướng” chính là hiện tượng vật chất. Mặc dù danh xưng không giống nhau, nhưng nói ra đều là một sự việc.
Đại thừa giáo của Như Lai đều là từ trong tự tánh lưu xuất ra, “hoà bàn thác xuất”[2]. Chúng ta tiếp người khách, dọn hết cả mâm ra, ngay bàn cũng đều bưng ra. Đây là ý gì? Ta thảy đều bày ra, không hề lưu giữ lại, không lưu lại chút nào gọi là “hoà bàn thác xuất”. Như Lai thân chứng là như thế nào, đều nói được rõ ràng, nói được tường tận, không hề lưu giữ, nên gọi là “xứng tánh cực đàm”[3].