489

Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa

Tập 245

Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư

Chuyển ngữ: Hạnh Chơn

Biên tập: Minh Tâm

Thời gian: 21.01.2011

Địa điểm: Tịnh Tông Học Viện_Úc Châu

 

Chư vị pháp sư, chư vị đồng học, mời ngồi xuống. Mời quý vị xem Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giải, trang 296, chúng ta bắt đầu xem từ hàng thứ ba, câu thứ hai, đây là một đoạn ngắn.

“Ý là, điểm vi tế của tất cả sự tướng, như một sợi lông một hạt bụi ở thế giới Cực Lạc, đều từ thực tế lý thể hiện ra, và diệu lý tương tức không hai, cho nên gọi là cùng vi”. Đoạn này khiến chúng ta nhớ đến một câu nói của nhà lượng tử khoa học, nhà vật lý học lượng tử người Đức là tiến sĩ Max Planck. Ông là thầy của Einstein, danh sư xuất cao đồ, có một học trò giỏi như thế. Ông nói, ông đối với kết luận sau cùng của việc nghiên cứu nguyên tử, thì trên thế gian này không có cái gọi là vật chất tồn tại. Đây là thầy của Einstein nói, không có vật chất. Tất cả vật chất đều đến từ một sức mạnh nhất thể, khiến nguyên tử vận động và duy trì cẩn mật. Chúng ta cần phải nhận định đằng sau sức mạnh này là ý thức và tâm trí, tâm thức là nền tảng của tất cả vật chất. Câu nói này của nhà khoa học rất gần với ý nghĩa của đoạn văn này, hầu như 3000 năm trước Đức Phật nói, cùng một vấn đề với những gì nhà khoa học lượng tử hiện đại này nói. Chính là ở đây nói về điểm vi tế của một sợi lông mảy trần. Một sợi lông một mảy trần rất nhỏ, nó từ đâu đến? Một sợi lông, lông trên thân chúng ta, một sợi lông, một điểm vi tế chính là vi trần, nó từ đâu đến? Nó là huyễn tướng do tâm thức tích lũy mà sanh ra, đây chính là điểm vi tế của một sợi lông một hạt bụi. Điểm vi tế tức là lượng tử mà ngày nay các nhà lượng tử học thường nói đến, vi điểm này là lượng tử, cũng gọi là tiểu quang tử. Tiểu quang tử từ đâu mà có? Giới khoa học nói với chúng ta rằng, nó từ không sinh ra có. Đức Phật nói cho chúng ta biết, nó từ thực tế lý thể hiện ra. Thực tế lý thể là tự tánh, là thể tánh, là từ trong thể tánh biến hiện ra. Huyễn tướng này và lý thể tương tức không hai, câu này không dễ hiểu. Ở trước thêm chữ “diệu”, nghĩa là nói diệu lý, diệu tướng. Lý diệu, tướng cũng diệu. Chữ diệu này có nghĩa là gì? Nó tượng trưng cho vật phi hữu phi vô, không thể nói nó có, cũng không thể nói nó không có. Nếu nói không có, nó giống như ánh chớp vậy, nó lóe lên một cái. Còn như nói là có, nó lập tức biến mất, không còn thấy nữa, đây gọi là diệu. Lý diệu, sự cũng diệu. Thể diệu, tướng cũng diệu. Đây gọi là diệu lý tương tức không hai, đây mới là cùng vi, là hai chữ này. Cùng nghĩa là truy tận nguồn cội, hiểu nó một cách triệt để. Vi là chỉ sự lý, sự lý này quá tinh vi.

Bên dưới là dùng giáo lý đại thừa giải thích cho chúng ta. “Mà tất cả hình tướng này”, tất cả hình tướng là nói muôn sự muôn pháp, tất cả hiện tượng khắp biến pháp giới hư không giới. Tất cả hiện tượng có thể chia thành ba loại lớn, hiện tượng tự nhiên, hiện tượng tinh thần và hiện tượng vật chất, bao hàm hết tất cả. Ở đây chỉ dùng “tất cả hình tướng”, câu này bao hàm hết thảy. Nó từ đâu mà có? Là tâm thanh tịnh hiện ra. Chúng ta có thể gọi là hiện tượng tự nhiên của tâm thanh tịnh để giải thích nó.

“Công đức vô lậu của Di Đà hiện ra”. Di Đà ở đây là chỉ người, Phật A Di Đà ở thế giới tây phương Cực Lạc, là công đức vô lậu của Phật A Di Đà. Công đức vô lậu, chúng ta bất đắc dĩ cũng có thể nói nó là hiện tượng tự nhiên, nó không phải hiện tượng tinh thần, không phải hiện tượng vật chất. Có thể nói hiện tượng vật chất và hiện tượng tinh thần là hữu lậu, nó không phải vô lậu. Tâm hiện là hiện tượng tự nhiên, thức biến là hiện tượng tinh thần và hiện tượng vật chất, nó thuộc về hữu lậu.

“Cho nên gọi là tướng vô lậu”, tướng vô lậu này là chuyên nói đến vi điểm của một sợi lông, một mảy bụi, cũng chính là lượng tử mà ngày nay các nhà khoa học nói đến, là tướng vô lậu. Vì trong này không có vọng tưởng, không có phân biệt, không có chấp trước. “Nhất nhất đều là viên minh cụ đức”. Viên là viên mãn, minh là quang minh, đầy đủ vạn đức vạn năng. Như trong Kinh Hoa Nghiêm Đức Phật nói, tất cả chúng sanh đều có trí tuệ đức tướng của Như Lai. Minh tượng trưng cho trí tuệ, viên tượng trưng đức tướng, đức tướng viên mãn. Đây là tự tánh vốn đầy đủ, mà còn không sanh không diệt, vốn tự thanh tịnh, vốn không dao động, năng sanh vạn pháp. Ở đây cần chú ý điều gì? Chú ý hai chữ “nhất nhất”, vi diệu là ở chỗ này. Nhất nhất nghĩa là sao? Trong một sợi lông có vô số vi điểm, trong một hạt bụi có vô số vi điểm, chúng ta cần phải hiểu ý này. Thật ra vi điểm này như Bồ Tát Di Lặc nói: “một khảy móng tay có 32 ức trăm ngàn niệm”, một niệm trong này chính là một vi điểm, vô số vi điểm. Một khảy móng tay của chúng ta có 32 ức trăm ngàn vi điểm, giới khoa học gọi là tiểu quang tử. Hiện nay khoa học dùng giây làm đơn vị, thời gian của giây dài, dài hơn khảy móng tay. Nếu một giây chúng ta khảy năm lần, một giây khảy năm lần vậy một giây có bao nhiêu vi điểm? Có 1600 triệu, một giây có 1600 triệu vi điểm. Hai chữ nhất nhất chính là nói đến vấn đề này, trong một giây có 1600 triệu vi điểm, mỗi vi điểm đều viên minh cụ đức. Hay nói cách khác, trong mỗi vi điểm, chúng ta dùng khoa học hiện nay để nói thì năng lượng, tin tức, vật chất đều viên mãn. Viên mãn đến mức độ nào? Không có gì khác với biến pháp giới hư không giới, trong mỗi một vi điểm đều có thế giới. Ở trước chúng ta đã học, Bồ Tát Phổ Hiền có thể đi vào thế giới này, có thể vào trong thế giới của vi điểm để tham học. Thế giới này của chúng ta không thu nhỏ, thế giới trong vi điểm cũng không phóng to, lớn nhỏ không hai, cảm quan đi vào đó hoàn toàn giống như hiện nay. Vậy chúng ta muốn hỏi, vũ trụ hiện nay của chúng ta là vũ trụ trong vi điểm, hay là vũ trụ lớn bên ngoài vi điểm? Nói cho chư vị biết, nói thật là không một cũng không hai.