Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa
Tập 442
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư
Chuyển ngữ: Minh Tuệ
Biên tập: Liên Hải
Thời gian: 07.06.2011
Địa điểm: Cương Sơn Tịnh Tông Học Hội – Nhật Bản
Chư vị pháp sư, chư vị đồng học, xin mời ngồi.
Mời quý vị xem “Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giải” trang 555, hàng thứ tư từ dưới lên, bắt đầu đọc từ đó.
Xem từ đoạn “hựu viết” trở đi.
“Lại nói: Nếu trong hang sâu núi hẹp, nếu trong khe nước sâu, nếu trong ngôi nhà trống, tiếng nói, tiếng đánh, từ tiếng nghe tiếng, đó gọi là tiếng vang”, đây chính là “tiếng vang trong núi” mà chúng ta đã nói ở phần trước. Trong núi sâu hang hẹp, sẽ xuất hiện hiện tượng này, trong khe nước sâu cũng có, một căn phòng trống cũng có tiếng vang, tiếng hét cũng có, tiếng đánh nhau cũng có tiếng vang, từ tiếng mà có tiếng, gọi là tiếng vang, tiếng vang tức là âm thanh vọng lại.
“Người vô trí cho rằng có tiếng ”﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽, oang thì chsung người”, đấy là người vô trí, họ cho rằng có người bên đó đang nói chuyện, hoặc tiếng la lớn trong đó. “Người trí tâm niệm, tiếng đó không phải do người tạo ra, nhưng do tiếp xúc âm thanh nên có tiếng vang”. Người có trí tuệ biết đó là tiếng vọng, tiếng vọng không phải do người làm, mà chỉ là âm thanh, nó gặp vật cản nên nó dội trở lại vì thế gọi là tiếng vọng, đây là tiếng vang. “Tiếng vang vốn không, nó có thể đánh lừa lỗ tai”, đó là giả, không phải thật. Nhưng nếu quí vị là người vô trí, thì tai của quí vị sẽ bị nó lừa, quí vị nghe tiếng vang này rồi cho rằng thật có âm thanh.
“Cho đến Bồ tát coi các pháp như tiếng vang”, trong Phật pháp, Bồ tát, Thanh văn, Duyên giác là bậc có trí tuệ, họ biết tiếng vang không phải sự thật, không có ai tác động trong đó cả, không phải sự thật. Từ đây Bồ tát có thể thể hội được, tất cả pháp của thế gian và xuất thế giống như tiếng vọng lại trong hang núi, như mộng huyễn, như bọt nước, không có cái gì là thật. Điều này phải là người thực sự trí tuệ mới có thể thể hội được, mới có thể rõ ràng. Tiếng vang trong núi lừa dối những người ngu si. Thế gian chúng ta ngày nay rất nhiều hiện tượng cũng lừa dối chúng sinh ngu si trong lục đạo, họ không biết được những hiện tượng đó không khác gì mộng huyễn, bọt nước. Sự việc này chỉ có Bồ tát mới biết được.
Vì vậy Bồ tát ứng hóa thân nơi thế gian được tự tại. Với tất cả các pháp, họ không tính toán, không chấp trước, không giữ, không bỏ. Lấy hay bỏ đều sai, không bỏ không lấy, đó là thật tướng của các pháp.
“Hội Sớ” viết: Như mộng là thấy trong mộng, tuy có tất cả sự việc, rốt ráo bất khả đắc, chư pháp cũng như vậy. Thập pháp giới, y báo chánh báo trang nghiêm đều như mộng. “Như huyễn, thấy được như huyễn, tuy hóa hiện như thật, nhưng bản thể của nó vốn vắng lặng, chư pháp cũng như thế. Như tiếng vang, như tiếng vọng trong hang núi, tuy được phát ra từ âm thanh, nhưng tự tánh của nó không có, các pháp cũng như vậy”.
Nói tóm lại tức là mộng huyễn, bọt nước, còn thêm tiếng vang nữa, tất cả đều là hình dung tất cả pháp đều không thật, tướng có thể không, sự có lý không, cho nên tất cả huyễn tướng này có thể thọ dụng, vì sao vậy? Lí sự vô ngại, sự sự vô ngại, không nên chấp trước, chấp trước là sai, đi ngược lại với thật tướng. Trong cảnh giới này không thể khởi tâm động niệm, khởi tâm động niệm là quí vị đã mê rồi; phân biệt là quí vị sai rồi, chấp trước là quí vị đã tạo nghiệp rồi. Chư Phật Bồ Tát ứng cảm với tất cả chúng sinh nên hiện thân thuyết pháp ở thế gian, tuy cùng với chúng sanh bình thường ở thế gian hòa quang đồng trần, sinh hoạt cùng nhau, trên thực tế họ và chúng sanh khác nhau, chúng sinh có tình chấp, các ngài không có, các ngài có trí tuệ, các ngài biết tất cả pháp là giả, không thật, không có phân biệt, không có chấp trước nên tự tại. Vì thế họ có thọ dụng, họ không có phiền não.
Các ngài hiện thân thuyết pháp, họ không tạo nghiệp, vì sao không tạo nghiệp? Các ngài đã thực sự nhập vào cảnh giới này, tức là không hiện mà hiện, hiện mà không hiện, đó là hiện thân, còn thuyết pháp? Thuyết mà không thuyết, không thuyết mà thuyết, các ngài đã nhập vào cảnh giới như thế, chỉ có người thượng thượng căn mới tiếp xúc được, nhìn thấy được, mới nghe được. Dường như họ đạt đến cảnh giới như Bồ tát vậy, không thấy mà thấy, thấy mà không thấy, không nghe mà nghe, nghe mà không nghe, họ đã chứng được rồi, thực sự buông bỏ, triệt để buông bỏ, đây là người thượng thượng căn.