Kính thưa Thầy và các Thầy Cô!
Chúng con xin phép chia sẻ một số nội dung chính mà chúng con ghi chép trong bài Thầy Vọng Tây giảng từ 4h50’ đến 6h00’, sáng thứ Hai, ngày 05/08/2024.
****************************
TỊNH KHÔNG PHÁP NGỮ
BÀI 208
Hòa Thượng dạy chúng ta rằng tu hành cầu giải thoát thì người tại gia cũng có thành tựu chứ không chỉ người xuất gia mới có. Nếu tu hành đúng tiêu chuẩn thì thành tựu đó không phân biệt người xuất gia hay tại gia. Lý do chính để xuất gia chính là hoằng pháp lợi sanh, báo Phật ân đức. Hình tướng người xuất gia dễ làm cho người khác kính trọng. Cách đây 15 năm, hình thức của người tại gia rất khó để hoằng pháp lợi sanh tuy nhiên hiện nay đã thay đổi. Trong các buổi lễ tri ân, tôi chưa bao giờ biểu hiện là người tu hành nhưng được nhiều Phật tử gặp tôi đều chắp tay chào theo nghi thức Phật pháp.
Tu hành chú trọng ở thực chất chứ không ở hình thức, điều này phù hợp với câu nói của người xưa: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” – Quân tử gặp nhau chẳng có gì để nói. Như hôm qua chúng ta tổ chức lễ hội tri ân tại Thành Phố Hồ Chí Minh rất cảm động. Sau khi kết thúc chương trình thì mọi người trở về nơi của mình chẳng có túm năm tụm bẩy để nói chuyện thành bại bởi chúng ta hiểu rằng: “Việc tốt cần làm nên làm, không công không đức”.
Việc hôm nay xong rồi thì quên đi và việc ngày mai không để trễ nải thì đó mới gọi là tinh tấn. Trước đây, tôi từng bị trễ nải nhưng về sau tôi nhận ra rằng tinh tấn chính là việc nào ra việc đó, kết thúc mỗi việc là hồi hướng hết cho tất cả chúng sanh và công việc tiếp theo của ngày hôm sau, vẫn phải hoàn thành. Nếu làm xuyên suốt được như vậy thì chúng ta sẽ có thành tựu. Chứ thành tựu không ở hình thức xuất gia hay tại gia.
Người xuất gia mang trên mình sứ mạng hoằng pháp lợi sanh, báo Phật ân đức. Báo ân đức Phật mà làm, báo ân đức của Cha Mẹ mà làm, báo ân đức của Sư trưởng mà làm, báo ân đức của quốc gia mà làm. Làm với tâm báo ân thì chắc chắn việc làm đó sẽ vô cùng tốt đẹp.
Thế nhưng Hòa Thượng nói rằng tâm con người chúng ta rất dễ bị “danh vọng lợi dưỡng” làm cho thay đổi. Đây là vấn nạn vô cùng to lớn. Lúc chưa có cơ hội tiếp xúc thì “danh vọng lợi dưỡng” nhỏ và khi đã có cơ hội tiếp xúc với nhiều người thì “danh vọng lợi dưỡng” càng to lớn, cho nên nếu không khéo quán chiếu thì sẽ bị động tâm. Hòa Thượng khuyên chúng ta phải dùng tâm rằng: “Đời này kiếp này gặp được Phật pháp, gặp được Tịnh Độ là cơ duyên trăm ngàn muôn kiếp mới có được”. Chúng ta biết dùng tâm thái “ngàn năm có một, hy hữu khó gặp” này mà tu hành, sửa lỗi nhất định sẽ thành tựu.
Hòa Thượng nói: “Những người được A Di Đà Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát, Quan Thế Âm Bồ Tát tiếp dẫn là những người niệm Phật. Tiêu chuẩn để được tiếp dẫn là gì? Đó là Tín, Nguyện, Hành, ba tư lương này phải đầy đủ.” Chúng ta đi đường xa phải chuẩn bị, dự trữ thức ăn thì đó chính là tư lương. Chúng ta muốn đi Tịnh Độ thì phải chuẩn bị cho mình lương thực “Tín, Nguyện, Hạnh” và nếu chuẩn bị không đầy đủ thì không thể đến nơi, không thể vãng sanh.
Hòa Thượng nhắc chúng ta rằng: “Kinh A Di Đà là bộ Kinh chuyên để khuyên người tin sâu, nguyện thiết, hành miên mật”. Đây là bộ Kinh ngắn nhưng trong đó Phật nói rất rõ ràng rằng 10 phương chư Phật đều thị hiện tướng lưỡi rộng dài để khuyên nhắc chúng sanh tin sâu đối với pháp niệm Phật. Phật là người không vọng ngữ nhiều đời nên mới có tướng chiếc lưỡi dài có thể chạm đến chóp mũi của mình. Trong Kinh A Di Đà cũng nói nếu có chúng sanh nào niệm Phật từ 1-7 ngày nhất tâm bất loạn thì đích thân Phật A Di Đà cùng Bồ Tát thánh chúng đến tiếp dẫn.
Hòa Thượng nói: “Trong chú giải của Kinh A Di Đà, Đại sư Ngẫu Ích đã nói lục tín: Tin tự, Tin tha, Tin sự, Tin lý, Tin nhân, Tin quả”. “Tin tự” là tin chính mình rằng mình có đủ năng lực làm những điều Phật dạy. Phật đến thế gian để dạy mọi việc cho chúng sanh có thể làm được, giúp chúng sanh chứng được những điều Phật chứng. Phật đã thấu suốt năng lực của chúng ta làm được nên Phật mới dạy. Nếu không làm được thì Phật sẽ không dạy.
Chúng sanh còn có thể trở thành Phật thì tất cả nhiều việc khác, chúng sanh cũng có thể làm được. Thế mới nói năng lực của con người là vô hạn. Có những việc lần đầu tiên mới làm nên chúng ta nghĩ rằng không thể làm được, thế mà chúng ta vẫn làm được tốt. Phật làm được Phật thì chúng ta cũng làm được Phật. Trong chữ Phật có bộ nhân đứng, có nghĩa là Phật do con người tu hành mà thành Phật chứ không phải là đấng siêu nhiên đến từ cõi hư vô nào đó.