/ 60
2

TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH GIẢI DIỄN NGHĨA

Tập 60

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Thời gian: Ngày 17 tháng 06 năm 2010

Địa điểm: Hiệp hội giáo dục Phật-đà Hồng Kông

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị pháp sư, chư vị đồng học, xin mời ngồi. Mời xem Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giải, trang 57, hàng thứ hai từ dưới lên.

“Chín là huyền môn các pháp khác biệt trong mười đời thành tựu cùng một lúc. Huyền môn này biểu thị sự giãn co vô ngại. Tám huyền môn trước biểu thị tướng viên dung theo chiều ngang, huyền môn này biểu thị theo chiều dọc. Mười đời là đời quá khứ, hiện tại, vị lai, mỗi đời lại có quá khứ, hiện tại, vị lai, nên thành chín đời. Chín đời này nhập vào nhau thành một đời chung, một đời chung này hợp với chín đời trước nên thành mười đời”. Tám huyền môn trước, nói theo hiện nay là nói về không gian, nói về sự tương ưng, tương ưng vô ngại, hàm chứa nhau, chính là nhau một cách vô ngại, nói về việc an lập vi tế, toàn bộ đều nói về không gian. Chúng ta đã biết được tận hư không khắp pháp giới là một thể, quan hệ là một thể, về mặt thời gian mà nói, có quá khứ, hiện tại, vị lai, phải chăng cũng bao gồm trong đó? Đúng vậy. Vì sao? Thời gian và không gian cũng sanh ra từ trong một niệm, nó cũng không phải là thật, trong tự tánh không có thời gian và không gian, từ tám huyền môn trước chúng ta thể hội được điều này. Huyền môn này nói về thời gian, kinh văn nói “huyền môn này biểu thị sự giãn co”, giãn là thời gian dài, kéo dài; co là rút ngắn, thời gian ngắn. Vô ngại nghĩa là không có dài ngắn, một niệm chính là vô lượng kiếp, vô lượng kiếp là thời gian dài, một niệm là thời gian ngắn, vô lượng kiếp chính là một niệm, trong kinh Hoa Nghiêm nói “niệm kiếp viên dung”, niệm là thời gian ngắn, kiếp là thời gian dài, đều viên dung tự tại, không chướng ngại.

Nếu muốn hỏi, đoạn phiền não thành Phật thì cần bao nhiêu thời gian? Về lý mà nói là một niệm, một niệm giác ngộ thì phàm phu liền thành Phật, một niệm mê thì Phật liền biến thành phàm phu. Phật có biến thành phàm phu không? Phật không biến. Vì sao vậy? Bởi Phật sẽ không mê, sau khi giác rồi thì không mê trở lại nữa, đây là thật, không phải giả. Trong kinh Đại thừa đã nói rất rõ ràng sáng tỏ, lại chẳng phải nói một lần cho chúng ta, mà nói với chúng ta rất nhiều lần. Phật Bồ-tát vô cùng từ bi, từng giây từng phút đều nhắc nhở chúng ta, khi nào chúng ta thật sự giác ngộ. Thế nào gọi là giác ngộ? Buông xuống liền giác ngộ, phải biết rằng chưa buông xuống là chưa giác ngộ, trong tình trạng chưa giác ngộ thì phải thường xuyên nhắc nhở bạn. Ngộ có hai loại là giải ngộ và chứng ngộ. Giải ngộ nghĩa là đã hiểu nhưng chưa làm được, chưa làm được thì có phải là thật sự hiểu không? Đại sư Chương Gia năm xưa nói với tôi là vẫn chưa hiểu, đừng cho rằng bạn đã giác ngộ, bạn cho rằng mình đã giác ngộ, đây là sai lầm rất lớn, thật sự buông xuống thì mới là giác ngộ. Khi đó đại sư nêu lên cho tôi một ví dụ, khiến tôi hiểu được đạo lý này, ngài nói trên bàn phía bên này để một đồng tiền bằng đồng, bên kia để một đồng tiền bằng vàng, bảo bạn hãy lấy một đồng, bạn muốn lấy đồng nào? Đương nhiên chúng ta muốn lấy tiền bằng vàng, không muốn lấy bằng đồng. Đó là gì? Bạn đã giác ngộ, chắc chắn biết lựa chọn, chọn được chính xác. Người không hiểu, không giác ngộ, họ thấy tiền đồng đẹp, nhất là tiền đồng mới thì nhìn rất đẹp, tiền vàng nếu cũ thì không đẹp bằng tiền đồng, bạn muốn cái nào? Chúng tôi đã hiểu được hàm nghĩa này. Cho nên nếu thật sự đã giác ngộ thì sao bạn không chọn Phật Bồ-tát? Bạn chắc chắn đến bên đó, bạn chắc chắn sẽ chọn cõi Thật báo trang nghiêm, bạn sẽ không chọn lục đạo luân hồi. Ở trong lục đạo nếu bạn thật sự giác ngộ thì chắc chắn bạn sẽ chọn thế giới Cực Lạc, bạn còn làm những việc ngốc đó nữa sao?

Bạn xem, ngay trước mắt chúng ta, người niệm Phật vãng sanh hiện ra tướng lành cho chúng ta thấy, họ đã giác ngộ, giác ngộ điều gì? Vạn duyên buông xuống. Sau khi giác ngộ thì như thế nào? Thật sự là một bộ kinh Vô Lượng Thọ, một câu bốn chữ hồng danh A-di-đà Phật, không nói sáu chữ, ngoài thứ này ra thì trong tâm họ sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì, không vướng mắc bất kỳ điều gì, họ ra đi tự tại, tiêu dao, thật sự ra đi, một chút cũng không giả. Những người láng giềng, người sống ở gần họ đều nhìn thấy nhà người này phát ra ánh sáng, có mùi hương lạ, đây đều là ở thời mạt pháp chứng minh cho chúng ta thấy, họ đã thật sự giác ngộ. Người giác ngộ sẽ không còn làm việc ngốc nghếch nữa, người giác ngộ sẽ không gây thêm phiền phức cho chính mình, họ đã giác ngộ rồi; người giác ngộ cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho Thích-ca Mâu-ni Phật, đây là chánh pháp cửu trụ. Chúng ta ngày nay từ chỗ giải ngộ, đã có giải ngộ, nhưng không cách nào đi đến giác ngộ, đó là vì chưa buông xuống tự tư tự lợi, chưa buông xuống danh văn lợi dưỡng, chưa buông xuống tham luyến đối với ngũ dục lục trần, chưa buông xuống tập khí phiền não tham sân si mạn của chúng ta. Cho nên mặc dù nghe hiểu rõ ràng sáng tỏ kinh Đại thừa, nhưng trong đời sống thường ngày phiền não vẫn làm chủ, không phải giác tánh đang làm chủ. Giác tánh chính là tâm Bồ-đề.

/ 60