TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH GIẢI DIỄN NGHĨA
Tập 10
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Thời gian: Ngày 14 tháng 04 năm 2010
Địa điểm: Hiệp hội giáo dục Phật-đà Hồng Kông
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị pháp sư, chư vị đồng học, xin mời ngồi! Mời xem Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giải, trang thứ tám, xem từ câu cuối cùng ở dòng thứ sáu, trang tám.
“Thế nên, Niệm Tổ cảm ân, mong báo đáp, phát tâm vô thượng, kính cẩn chú giải kinh này, hòng tiếp nối huệ mạng Phật”, lần trước chúng ta học đến chỗ này. Đoạn đầu là phần trình bày, những câu sau cùng này của ngài là hồi hướng, cảm ân và hồi hướng. Sau khi chúng ta đọc rồi, cũng phải biết cảm ân, biết ân mới sẽ cảm ân, nếu không biết ân đức thì không thể sanh khởi tâm báo ân. Đặc biệt chúng ta sanh vào thời đại này, những khổ nạn mà chúng ta gặp ở thời đại này trong lịch sử rất ít thấy, cũng có thể nói là không những chưa thấy, mà cũng chưa từng nghe nói đến. Nguyên nhân vô cùng phức tạp, như trong kinh Phật nói là “vô lượng nhân duyên”, nhất định không được oán trời trách người, đều là do nghiệp lực của chính mình chiêu cảm. Sống trong hoàn cảnh khổ nạn, chúng ta cũng phải cảm thấy mình may mắn, chúng ta có được thân người, được nghe Phật pháp, có thể nghe được kinh Hoa Nghiêm, Tịnh độ, đây là nhân duyên hiếm có không gì bằng, gặp được rồi, chúng ta đều phải sanh tâm cảm ơn. Tịnh tông chúng ta có thể gặp được bản hội tập này của lão cư sĩ Hạ Liên Cư, là bản tiêu chuẩn của bộ kinh đệ nhất trong Tịnh tông, về sau còn chín ngàn năm, chúng ta có thể tin rằng trong chín ngàn năm này, rất nhiều người sẽ nương vào bộ kinh này mà được độ. Lại gặp được lão cư sĩ Hoàng Niệm Tổ, vâng lãnh lời phó chúc của thầy, chú giải cặn kẽ bản kinh này. Chúng ta biết khi ngài viết chú giải, thứ nhất là tuổi tác đã lớn, thứ hai là thân thể nhiều bệnh, trong tình trạng ấy, ngài không nề vất vả, hoàn thành công tác gian nan to lớn này, khó khăn vô cùng! Tôi không chỉ nghe nói, mà tôi đã đến Bắc Kinh thăm ngài. Nhìn thấy sự việc này, đương nhiên quý vị sẽ cảm động, sẽ cảm nhận được nỗi khổ tâm của ngài, vì sao vậy? Ngài là vì các đồng học trong chín ngàn năm thời mạt pháp sau này, có thể lý giải chính xác bản kinh này. Sau khi hiểu rõ mới có thể sanh khởi lòng tin, có lòng tin thì mới có thể thật sự phát nguyện cầu sanh Tịnh độ, nương theo lý luận và phương pháp trong kinh này mà tu học. Ân đức này rất lớn! Thù thắng không gì bằng, công đức viết chú giải không hề kém hơn công đức hội tập của thầy Hạ Liên Cư, công đức như nhau. Do vậy, lần này chúng ta học tập, đặc biệt chọn bộ Đại Kinh Giải, chúng ta biết ân, báo ân. Trước hết, chúng tôi giải thích đơn giản đoạn văn này, “cảm ân, mong báo đáp”, cảm ân như thế nào? Báo ân như thế nào? Đó chính là ngài phát tâm vô thượng, kính cẩn chú giải kinh này, hòng tiếp nối huệ mạng Phật. Ngày nay chúng ta báo ân bằng cách nào? Ngày nay chúng ta cố gắng nương theo kinh này, nương theo chú giải này mà hết lòng học tập, y giáo phụng hành, đây chính là tiếp nối huệ mạng Phật. Chúng ta phải tham cứu thấu triệt đạo lý trong kinh và chú giải, phải vận dụng những đạo lý ấy vào trong cuộc sống hằng ngày, thực hiện trong công việc, thực hiện trong đối nhân, xử thế, tiếp vật, mục tiêu sau cùng là chắc chắn được sanh Tịnh độ, đây gọi là thật sự báo ân, thật sự tiếp nối huệ mạng Phật.
Tiếp theo, ngài cầu gia bị: “Tha thiết khẩn cầu đạo sư hai cõi”, nghĩa là thành khẩn cầu mong Bổn sư Thích-ca Mâu-ni Phật ở phương này và Bổn sư A-di-đà Phật ở thế giới Cực Lạc, hai vị đạo sư của hai cõi. “Mười phương Như Lai”, chúng ta đều xem thấy trong kinh này và trong kinh Di-đà, kinh Di-đà thì chúng ta thấy chư Phật ở sáu phương đều tán thán, còn trong bản kinh này là mười phương chư Phật tán thán. “Thượng sư bổn tôn”, đây là thầy. Hoàng lão và Hạ lão đều từng học Thiền tông, cũng từng học Mật tông, Tông môn Giáo hạ, Hiển Mật viên dung, các ngài đều thông đạt, nhưng cuối cùng quy hướng Tịnh độ. Đây đều là biểu pháp, làm ra cho chúng ta xem, bất luận là học giáo hay tham thiền, hay tu mật, đến cuối cùng thì sao? Cuối cùng vẫn phải niệm A-di-đà Phật cầu sanh Tịnh độ, để chúng ta thấy hai vị lão nhân này đã làm như thế nào? Trên thực tế, họ hoàn toàn học theo Bồ-tát Văn-thù và Phổ Hiền trong hội Hoa Nghiêm, hai vị Bồ-tát Văn-thù và Phổ Hiền đến cuối cùng đều phát nguyện cầu sanh Tịnh độ, thật sự sanh về Tịnh độ. Các ngài làm ra tấm gương này cho chúng ta xem, khiến chúng ta, những người không có căn khí bằng các ngài, các ngài là bậc thượng thượng căn, chúng ta là người trung hạ căn, hạ hạ căn, hãy nên hết lòng hết dạ nhất tâm quy mạng A-di-đà Phật. Suốt đời này theo một phương hướng là Tây Phương, một mục tiêu là thế giới Cực Lạc, thân cận A-di-đà Phật, vậy là đúng rồi, thật sự tiếp nối huệ mạng Phật. Chúng ta làm như vậy cũng sẽ ảnh hưởng một số người, những người ấy sẽ tiếp tục làm theo. Nói “Kim Cang hộ pháp”, tức là cầu thần hộ pháp bảo hộ. “Từ ân che chở, bảo vệ”, nghĩa là hộ trì. “Uy đức ngầm gia hộ”, là âm thầm bảo hộ. “Mong sao bản chú thích này trên khế hợp thánh tâm, rộng khơi gợi lòng tin của mọi người. Hễ có ai thấy nghe thì đều cùng vào biển nguyện Nhất thừa của Di-đà”. Hy vọng bản chú giải này được đức Thích-ca, Di-đà gia trì, được mười phương chư Phật hộ niệm, không chú giải sai, mỗi câu mỗi chữ chú giải đều hợp với ý nghĩa giáo hóa của Như Lai. Quan trọng nhất là người đời sau đối với bản kinh và bản chú giải này sẽ tin sâu không nghi, liền đạt được lợi ích. Ấn tổ nói: “Một phần thành kính được một phần lợi ích, mười phần thành kính được mười phần lợi ích”. Hễ có ai thấy nghe, đây là nói người hữu duyên, Phật độ người có duyên, có thể nhìn thấy kinh này, nhìn thấy bản chú giải này thì có thể tham dự pháp hội này. Cùng nhập vào biển nguyện Nhất thừa của Di-đà, niệm Phật đường chính là biển nguyện Nhất thừa của A-di-đà Phật. Nhất thừa là thành Phật, không phải là Bồ-tát, không phải là Nhị thừa hay Tam thừa, Nhị thừa là Đại thừa và Tiểu thừa, Tam thừa là Thanh văn, Duyên giác, Bồ-tát, Nhất thừa là thành Phật. Pháp môn này thẳng chóng, ổn thỏa, là pháp môn thành Phật trong một đời, cho nên được gọi là biển nguyện Nhất thừa. Hai chữ cuối cùng là cảm ân A-di-đà Phật đã dùng 48 nguyện nhiếp thọ hết thảy chúng sanh trong tận hư không khắp pháp giới. Lời trình bày ở phần đầu của Hoàng lão đến đây là hết.