THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 88
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 04/09/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Đoạn thứ 37 của Cảm Ứng Thiên là thuộc đoạn lớn thứ 4, nói đến ác báo, hai câu phía trước là tổng cương lĩnh: “Phi nghĩa nhi động, bội lý nhi hành.” (Khởi niệm phi nghĩa, làm việc trái lý.)
Ý nghĩa của hai chữ “nghĩa” và “lý” rất sâu, rất rộng, có thể hiểu rõ “nghĩa lý”, đây là đại học vấn. Cổ nhân Trung Quốc gọi là “thật học”, thật học chính là học thức chân thật. Tiêu chuẩn của chân thật là gì vậy? Hoàn toàn có thể đạt được thọ dụng, không phải huyền học, là cát hung họa phước thiết thân của chúng ta, đây mới gọi là thật học. Chúng ta lấy người xuất gia để làm thí dụ, “nghĩa” chính là việc cần nên làm, việc cần nên làm thì bạn phải làm. “Khởi niệm phi nghĩa”, “phi” là việc không nên làm; việc không nên làm mà bạn muốn làm thì đây là ác, không những ác mà còn là đại ác! Làm thuận theo lý là thiện, cái lý này là gì? Lý chính là tánh đức. Nếu như trái ngược lý, đó cũng là đại ác. Tuy chúng ta có khi dường như không thấy rõ đây là ác rất lớn, đâu ngờ rằng tích lũy lại sẽ biến thành đại ác, tích ác nhỏ sẽ biến thành ác lớn, tích ác lớn sẽ biến thành cực ác, đạo lý là ở chỗ này.
Người xuất gia chúng ta làm thế nào tùy thuận nghĩa lý? Phật đã làm tấm gương cho chúng ta, Bồ-tát đã làm tấm gương cho chúng ta, tổ sư đại đức nhiều đời đều đã làm tấm gương cho chúng ta. Tấm gương của Phật là tiêu chuẩn tuyệt đối, chuẩn mực của Phật Bồ-tát, chuẩn mực của tổ sư đại đức đã giảm bớt rồi. Tại sao vậy? Vì sợ chúng ta làm không được nên tiêu chuẩn đã giảm bớt. Giảm bớt rồi nhưng mà vẫn không có trái ngược quá lớn, cho nên họ vẫn có thể thành tựu. Nếu như đem hai chữ “nghĩa lý” này quên mất, tâm hạnh hoàn toàn trái ngược nhau thì người xuất gia này chắc chắn đọa địa ngục A-tỳ, điều này chúng ta phải biết.
Gương mẫu mà Phật cho chúng ta là gì? Nhất tâm cầu đạo, tu đạo, hành đạo. Đạo là gì? Đạo là giới - định - tuệ chân thật, đây là đại đạo. Tất cả pháp mà cả đời Như Lai nói ra, quy nạp lại chính là tam học giới - định - tuệ. Do đây có thể biết, nghĩa lý cũng có ba cấp; nghĩa lý cao nhất là tuệ học, kế đến là định học, sau cùng là giới học. Chúng ta khởi tâm động niệm, lời nói việc làm có tương ưng với tam học hay không? Chúng ta phải quan sát từ chỗ này. Định tuệ quá cao, tuy cao nhưng phải học, tại sao vậy? Không học thì không thể thành tựu. Nếu muốn liễu sanh tử, xuất tam giới, không có định tuệ thì không được; giới học thù thắng nhất chỉ là phước báo trời người mà thôi, khỏi đọa tam đồ. Qúy vị nhất định phải hiểu rõ, nếu muốn ở trong đời này liễu sanh tử, xuất tam giới, mặc dù là niệm Phật cầu sanh Tịnh độ nhưng cũng phải có định tuệ. Công phu niệm Phật thấp nhất cũng phải niệm đến công phu thành phiến vậy mới có thể vãng sanh. Công phu thành phiến chính là định tuệ sơ cấp, không đạt công phu này thì không thể vãng sanh, bạn niệm Phật niệm tốt hơn đi nữa, trì giới nghiêm hơn nữa, niệm Phật vẫn là phước báo trời người. Cho nên định là gì? Tuệ là gì? bạn phải làm cho thật rõ ràng, thật tường tận.
Ở Trung Quốc, bất luận là tông phái nào, bất luận một người học Phật nào, không ai không đọc kinh Kim Cang, kinh Kim Cang chính là tiêu chuẩn của định tuệ. “Không chấp nơi tướng, như như bất động” chính là định tuệ, chính là thiền định; nhất tâm cầu sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc, đó chính là tuệ. Nếu như chúng ta vẫn còn bị cám dỗ bởi cảnh giới bên ngoài, sáu căn tiếp xúc với sáu trần tâm vẫn bị dao động, thì người này dù trì giới tốt mấy đi nữa, niệm Phật niệm tốt mấy đi nữa cũng không thể vãng sanh. Cho nên muốn vãng sanh nhất định là phải ngăn được cám dỗ, không bị cảnh duyên làm dao động, nhất hướng chuyên niệm thì người này nhất định được sanh. Chúng ta học Phật, mục tiêu cuối cùng là ở chỗ này, nhất định không thể làm sai.
Việc phi nghĩa, trái lý, xã hội ngày nay chúng ta nhìn thấy quá nhiều, quá nhiều rồi. Việc rõ ràng và dễ thấy nhất, nếu như tín đồ ưa thích một pháp sư nào đó, thân cận một vị pháp sư nào đó, sự ưa thích đó có tình cảm ở bên trong thì đó là phi nghĩa, là trái lý. Pháp sư nịnh hót tín đồ, vị tín đồ này có quyền có thế, có của cải, sợ vị đại hộ pháp này đi mất, đây là phi nghĩa, đây là trái lý. Tứ sự cúng dường cho bạn để bạn sống thật thoải mái thì đạo tâm hoàn toàn không còn nữa. Người thông thường thấy vị đại hộ pháp này tốt, thật ra đó là gì? Ở trong mắt chúng tôi thấy đó là đại ma vương, không phải đại hộ pháp. Bạn vô lượng kiếp đến nay, đời nay khó khăn lắm bạn mới được thân người, được nghe Phật pháp, có cơ hội giải thoát, nhưng họ lập tức kéo bạn lại, đó là ma vương. Ngày nay có rất nhiều người xem ma vương là thiện tri thức, xem thập ác nghiệp là thiện tri thức, vậy là sai rồi.