/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 84

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 19/08/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Hôm qua giảng đến đoạn cuối cùng của thiện báo trong Cảm Ứng Thiên: “Sở tác tất thành, thần tiên khả ký” (việc làm ắt thành, có thể thành thần tiên). Mục đích tu hành cuối cùng của nhà Đạo là hy vọng thành thần tiên, mục đích tu hành của nhà Phật là thành Phật, còn mục tiêu của nhà Nho là thánh hiền. Nói tóm lại, đây đều là cảnh giới tu dưỡng cao nhất của đời người. Tuy cách nói khác nhau nhưng nguyện vọng tu học là cực kỳ giống nhau, tam giáo đều dạy người đoạn ác tu thiện, tu dưỡng tâm tánh mới có thể đạt đến cảnh giới này. Nhưng chỗ mà Phật pháp nói đến đặc biệt vi tế, bởi vì phiền não cực kỳ vi tế, không những là không dễ dàng đoạn, thật ra là rất khó phát hiện. Phiền não thô nặng thì dễ phát hiện, khi nói ra chúng ta đều có thể lý giải; còn phiền não vi tế thì chúng ta không có cách gì lý giải. Như vọng tâm, vọng niệm, cái mà Phật gọi là sát-na sanh diệt, đây là chỗ mà chúng ta không có cách gì nhìn thấy, cũng không có cách gì thể hội được.

Thần tiên chưa ra khỏi Tam giới, hay nói cách khác, những phiền não mà họ có thể phục được chính là kiến tư; họ phục được kiến tư nhưng chưa có đoạn. Trong kinh, Phật nói cho chúng ta biết, tứ thiền bát định đều là định công rất cao thâm, không phải công phu bình thường, ở trong cảnh giới này có thể nhìn thấy tình trạng của lục đạo luân hồi. Trong lục đạo, đặc biệt là cõi địa ngục, trong kinh Địa Tạng nói với chúng ta rất hay, nếu như không phải Bồ-tát, không phải người tạo tác tội nghiệp thì chắc chắn không nhìn thấy địa ngục. Thế nhưng người có định công rất sâu, họ ở trong định có thể nhìn thấy cảnh giới này, đây là chúng ta biết được cảnh giới trong định đã đột phá được các tầng không gian và thời gian. Cho nên họ có thể nhìn thấy lục đạo, có thể nhìn thấy quá khứ, có thể nhìn thấy vị lai.

Thiền định của Phật pháp còn sâu hơn cái này, phương diện mà họ nhìn thấy còn rộng hơn cái này, họ có thể nhìn thấy tâm hạnh của tất cả chúng sanh trong hư không pháp giới. Trong Lăng-nghiêm gọi là “tịnh cực quang thông đạt”, tịnh đến cực điểm. Nói thật ra, tịnh đến cực điểm chính là bình thường chúng ta nói là buông xuống, buông xuống đến cực điểm. Ngay cả cái ý niệm buông xuống này cũng buông xuống luôn thì bản năng của tự tánh sẽ hoàn toàn khôi phục, hiệu quả của đoạn ác tu thiện, tu tâm dưỡng tánh đã hiện tiền viên mãn. Thứ mà người thế gian mong cầu như công danh phú quý, khỏe mạnh sống lâu, đây là chuyện nhỏ, đương nhiên có thể cầu được. Qúy vị đã nhìn thấy trong Liễu Phàm Tứ Huấn, trong chú giải của Cảm Ứng Thiên cũng có rất nhiều những thí dụ này.

Thay đổi vận mệnh, nói thật ra đó là quả, thuộc về thay đổi trên quả. Tại sao trên quả đã xảy ra thay đổi? Do trên nhân đã xảy ra thay đổi, nhân quả là tương ưng, nhân là khởi tâm động niệm. Trước đây không hiểu những đạo lý này, khởi tâm động niệm tạo ác, tùy thuận phiền não, cho nên quả báo không như ý. Khi tiếp nhận lời dạy của thánh hiền, đối với sự việc này đã rõ ràng, biết niệm ác, hạnh ác là sai lầm, có thể đem nó sửa đổi trở lại, đây là hạ công phu ở trên nhân. Nhân thay đổi thì quả đương nhiên sẽ khác; thiện nhân có thiện quả, ác nhân có ác báo, đây là sự thật. Thánh nhân Tam giáo ở Trung Quốc đều là dạy chúng ta như vậy, trong Cảm Ứng Thiên trích dẫn chuyện này rất nhiều, qúy vị đều có thể lấy làm tham khảo.

Ở trong đây có một đoạn là Lý Đoan Nguyện thời triều Tống hỏi thiền sư Đạt Quán, hỏi thiên đường, địa ngục rốt cuộc là có hay là không. Vấn đề này không phải là vấn đề của cá nhân ông, rất nhiều người thắc mắc về vấn đề này. Nhất là vào xã hội hiện nay, người đưa ra vấn đề này quá nhiều quá nhiều, có lẽ bản thân chúng ta tương lai cũng sẽ gặp phải rất nhiều người đưa ra vấn đề này với chúng ta. Vấn đề này rốt cuộc là có hay là không? Đạt Quán là thiền sư, nên dùng ý thiền để trả lời, cảnh giới của thiền. Ngài trả lời không sai, cảnh ý này rất cao, tôi nghĩ người hiện nay có thể nghe hiểu thì không nhiều. Câu trả lời của ngài là: “Chư Phật hướng vào trong không nói có, mắt thấy hoa hư ảo.” Ngài nói: “Thái úy thì trong có tìm không”, tước vị của Lý Đoan Nguyện thời đó là Thái úy, địa vị này rất cao, làm quan lớn. Ngài nói ông là: “Trong có tìm không, mò trăng đáy nước.” Câu trả lời này trả lời rất hay.

/ 195