/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 79

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 14/08/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Mời xem Cảm Ứng Thiên, đoạn thứ 32:

Thi ân bất cầu báo, dữ nhân bất truy hối.

施恩不求報。與人不追悔。

Làm ơn không cầu báo, cho người không hối tiếc.

Trước đây tôi giảng Cảm Ứng Thiên đã viết một khoa phán, không biết các bạn đã xem qua hay chưa? Có không? Hãy tìm lại và in ra cho mọi người. Hai câu kinh văn ở đây là nói về bố thí đạt đến cảnh giới viên mãn chân thật, nhà Phật gọi là tam luân thể không, đây là tiền phương tiện của tam luân thể không, cũng là bước đầu thực tiễn của tam luân thể không, việc này chúng ta có thể làm được. “Thi ân cầu báo”, trong chú giải này chú được rất hay: “Tâm tham chưa mất, cho người rồi còn hối tiếc, tức là tâm keo kiệt chưa đổi, tham lam lại keo kiệt, quân tử không như vậy.” Đây là tiêu chuẩn thấp nhất mà Nhà Nho nói đến, tiêu chuẩn cao nhất của nhà Nho là thánh nhân, kế đến là hiền nhân, kế đến nữa là quân tử. Người đọc sách thời trước, đọc sách chí tại thánh hiền, người đọc sách phải đem cảnh của chính mình, mức độ thấp nhất là phải nâng đến cảnh giới này của quân tử, vậy bạn đọc sách mới xem là chân thật có thọ dụng. Do đây có thể biết, quân tử của nhà Nho tuy tam độc phiền não chưa đoạn nhưng họ có thể phục được, Phật pháp chúng ta gọi là phục phiền não, có thể phục được. Nếu không phục được phiền não tập khí thì dưới quân tử là tiểu nhân, việc này chúng ta nhất định phải rõ ràng, phải tường tận. Tại sao phải đọc sách? Mục đích, ý nghĩa chân thật của việc đọc sách ở đâu? Nho và Phật đã nói: “Không gì ngoài làm một người sáng tỏ mà thôi.” Người sáng tỏ sự lý thì gọi là thánh hiền; người biết được chừng mực là quân tử.

Cho nên, bố thí nhất định đừng cầu quả báo, đích thực Phật có nói trong kinh, trong cửa Phật, bố thí cho Phật-đà, Bồ-tát, A-la-hán quả báo không thể nghĩ bàn, có câu là “thí một được vạn báo”. Kỳ thật, “vạn” đó là hình dung từ, không phải chữ số, chắc chắn quả báo không chỉ vạn lần. Có rất nhiều người hiểu sai ý nghĩa của câu nói này, cho rằng làm ăn trong cửa Phật thật dễ, một vốn vạn lời, nên mọi người đều vào trong cửa Phật để bố thí, để tu phước. Mục đích ở chỗ nào? Cầu phát tài, cầu thăng quan, cầu Phật Bồ-tát bảo hộ, toàn là vì lòng tham. Vì lòng tham của mình, có thể được quả báo hay không? Thật ra mà nói, thí là nhân, quả báo nhất định có, làm gì mà không có quả báo? Chẳng qua là quả báo không lớn lắm.

Bố thí, đạo lý này nếu nói ra thì rất sâu, phải xem động cơ của bạn là gì, bạn dùng tâm gì? Động cơ của bạn là thuần thiện, dụng tâm của bạn rộng lớn thì quả báo của bạn liền lớn; động cơ của bạn là vì cầu tự lợi, tâm lượng rất nhỏ hẹp thì quả báo bố thí của bạn cũng sẽ rất nhỏ. Bố thí mà nhà Phật nói, thí ít mà được quả báo nhiều, được quả báo lớn, đó là nói người tâm thanh tịnh, chân thành thanh tịnh, tâm rộng lớn tu bố thí, quả báo của bố thì này là không thể nghĩ bàn. Chúng ta giống như vậy, Phật bố thí một đồng, chúng ta bố thí một đồng; chúng ta bố thí một đồng, quả báo có thể chỉ là một đồng; Phật bố thí một đồng đó, quả báo không thể nghĩ bàn, vô lượng vô biên. Là nguyên nhân gì? Phật dùng chân tâm, tâm của Phật là “tâm bao thái hư, lượng chu sa giới”, chúng ta làm sao có thể sánh bằng? Cho nên nhà Phật nói “thí một được vạn báo” không phải là giả. Thế nhưng bạn phải hiểu được, người ta dùng tâm như thế nào mới có thể đạt được quả báo thù thắng không gì bằng.

Cho nên, tôi thường bảo các đồng tu, người ta hỏi mượn tiền bạn, bạn hoan hỷ cho họ mượn, tuyệt đối đừng nghĩ đến tương lai họ hoàn trả cho ta. Cho họ mượn chính là bạn tặng cho họ; họ trả lại thì tốt, không trả cũng tốt, bạn liền không có phiền não, vậy bạn kết giao bạn bè sẽ rất nồng hậu. Bạn xem, bao nhiêu bạn bè tốt, chỉ vì mượn tiền tài mà về sau trở mặt thành thù, trên lịch sử có, ngay hoàn cảnh hiện tại của chúng ta cũng xem thấy không ít. Tại vì sao lại trở thành như vậy? Chính là mượn được rồi mà trả thì lại không muốn trả, đây là sai lầm, khẳng định là sai lầm. Ngay cả mượn còn không muốn trả, huống hồ bố thí? Bố thí mà mong cầu quả báo thì tâm của bạn liền không thanh tịnh, không thanh tịnh thì quả báo nhỏ; tâm thanh tịnh, thứ gì cũng không cầu thì quả báo lớn. Hiện nay chúng ta nói về bố thí vô tư, bố thí vô điều kiện, quả báo này liền thù thắng.

/ 195