THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 55
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 13/07/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Câu tiếp theo của Cảm Ứng Thiên là:
Chánh kỷ hóa nhân.
正己化人。
Trước sửa bản thân, sau cảm hóa người.
Những gì mà phần trước nói đều là để hoàn thành đức hạnh của chính mình, mục đích là nhằm giúp đỡ người khác, trí tuệ, đức hạnh của mình chưa thành tựu thì không thể giáo hóa chúng sanh. Cho nên, nếu muốn giáo hóa chúng sanh thì trước tiên bản thân phải tu tốt, đây là đạo lý nhất định. Bất luận là người Trung Quốc thời xưa, cổ thánh tiên hiền Trung Quốc hay chư Phật Bồ-tát của Ấn Độ, mỗi người cũng đều làm như vậy, thậm chí là hết thảy chư Phật mười phương thế giới cũng không ngoại lệ, cho nên chúng ta nhất định phải đi theo con đường này, nhất định bản thân phải tu tốt trước.
Phần trước đề cập đến tứ hoằng thệ nguyện với quí vị, muốn thực hiện “chúng sanh vô biên thệ nguyện độ” của tứ hoằng thệ nguyện thì nhất định phải đoạn phiền não trước, thành tựu pháp môn. Đoạn phiền não là hoàn thành đức hạnh của mình, học pháp môn là thành tựu trí tuệ của mình, người Trung Quốc chúng ta thường nói là “phẩm hạnh và học vấn đều tốt”, sau đó mới có thể độ hóa người. Chúng ta thân là đệ tử Phật, bất luận là đệ tử xuất gia hay là đệ tử tại gia đều có sứ mệnh độ hóa chúng sanh, xuất gia, tại gia đều là Bồ-tát, cho nên giáo dục của Phật, thành tựu của ngài là pháp giới Bồ-tát. Thế giới Hoa Tạng trong kinh Hoa Nghiêm là pháp giới Bồ-tát; thế giới Cực Lạc trong kinh Vô Lượng Thọ nói rất rõ ràng, không những là pháp giới Bồ-tát mà còn là pháp giới của Bồ-tát Phổ Hiền, “đều cùng tu theo đức của Phổ Hiền Đại sĩ”, câu này quí vị đều đã đọc qua. Chúng ta suy nghĩ một chút, chúng ta có đức của Phổ Hiền Đại sĩ chưa? Nếu như chưa có đức của Phổ Hiền Đại sĩ thì không thể vãng sanh, điểm này phải đặc biệt lưu ý. “Đều cùng tu theo đức của Phổ Hiền Đại sĩ”, đây là câu đầu tiên trong kinh văn của kinh Vô Lượng Thọ, phía trước là liệt kê đại chúng thượng thủ, phần kinh văn thì đây là câu đầu tiên. Phật chỉ dạy chúng ta như thế nào thì chúng ta cần phải học tập như thế ấy, sau đó thử nghĩ xem, người niệm Phật rất nhiều nhưng tại sao người vãng sanh lại ít như vậy? Chỉ cần hơi lưu ý đối với kinh văn thì sẽ rất rõ ràng, rất tường tận. Tuy người niệm Phật rất nhiều nhưng chưa đủ đức của Phổ Hiền Đại sĩ cho nên không thể vãng sanh.
Đức của Phổ Hiền Đại sĩ mấu chốt ở đâu vậy? Chính ở tâm lượng. Tâm lượng của Bồ-tát Phổ Hiền là giống như hư không pháp giới, ngài thật sự là “tâm bao thái hư, lượng chu sa giới”, đó gọi Bồ-tát Phổ Hiền. Tâm lượng của chúng ta nhỏ như vậy, mỗi ngày niệm mười vạn tiếng Phật hiệu cũng không thể vãng sanh. Lời này là thật, không phải giả, đại đức xưa nói: “Miệng niệm Di-đà tâm tán loạn, hét bể cổ họng cũng uổng công.” Nếu như có đức của Phổ Hiền Đại sĩ thì niệm một tiếng Phật hiệu cũng vãng sanh, đâu cần thiết niệm nhiều như vậy! Tâm của họ chính là tâm Phật, chính là hạnh Phật, tâm hạnh tương ưng, nguyện nguyện tương ưng thì đâu có đạo lý không vãng sanh? Chúng ta phải hiểu rõ, hằng ngày tụng kinh Vô Lượng Thọ mà không tu đức của Phổ Hiền Đại sĩ thì làm sao có thể thành tựu? Đức của Phổ Hiền Đại sĩ vô lượng vô biên, chư Phật Như Lai đồng thời tuyên nói cũng nói không hết. Thế Tôn vì chúng ta quy nạp thành mười loại lớn, gọi là “Phổ Hiền Thập Đại Nguyện Vương”, quy nạp thành mười loại lớn, chúng ta bắt đầu tu học sẽ tương đối thuận tiện.
Nguyện thứ nhất là “lễ kính chư Phật”, chúng ta có làm được hay không? Ý này chính là dùng tâm chân thành, cung kính đối đãi với tất cả người, tất cả việc, tất cả vật, đó gọi là lễ kính chư Phật. Chúng ta chưa làm được thì phải phản tỉnh, nếu chúng ta đối người, đối việc, đối vật với tâm thái hoàn toàn tương phản thì là đại bất kính. Hằng ngày cặp mắt giống như kẻ trộm vậy, chuyên môn tìm tật xấu của người khác, chuyên môn thấy khuyết điểm của người khác, sưu tập lỗi lầm của người khác, đây chính là đại bất kính, bạn hét bể cổ họng cũng uổng công! Chưa cần nói đến hạnh của Bồ-tát, một người thiện, quân tử ở thế gian, chúng ta đọc sách Nho, bản hội tập sách Nho về giáo huấn đức hạnh, quyển đầy đủ tiêu biểu nhất là “Ngũ chủng di quy” do tiên sinh Trần Hoằng Mưu triều Thanh biên tập. Ông đem kinh điển của nhà Nho và một số ngôn hạnh của các đại đức nhiều thời kỳ, là giáo huấn chân thật, đem nó phân loại, biên tập lại. Trước đây tôi cầu học ở Đài Trung, thầy Lý chỉ định quyển sách này làm sách giáo khoa tu thân cho học sinh chúng tôi. Năm xưa, sách của chúng tôi đọc là sách của nhà xuất bản nào tôi không nhớ rõ, chữ khá nhỏ, phân lượng tương đối nhiều, sách đóng bìa cứng rất dày. Về sau thư cục Trung Hoa trích ra từ trong “Tứ Bộ Bị Yếu” để in bản lẻ lưu thông, đóng bìa mềm thành hai quyển thượng và hạ, thư cục Trung Hoa in sách này chữ lớn, dễ đọc.