THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 34
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 21/06/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Vừa rồi chúng ta nhìn thấy ở trên hình ảnh, thầy Ngộ Vĩnh đã đến Dallas. Hy vọng mỗi địa phương đều hết lòng nỗ lực niệm Phật, đây là việc quan trọng hơn bất cứ việc gì. Hôm qua, chúng ta đã giảng đến sự nhận biết đối với thiện ác, họa phước, lợi hại, điều này đã nói mấy lần rồi. Kỳ thực vấn đề này là vấn đề lớn, nhất định không phải chỉ nói mấy câu thì có thể giảng rõ ràng. Đặc biệt là đối với những chúng sanh thời nay, nếu nói không rõ ràng, không thấu triệt thì rất không dễ gì lý giải. Vào thời xưa, Phật Bồ-tát, cổ thánh tiên hiền giảng kinh thuyết pháp dễ dàng, ngôn ngữ cũng hàm súc, điểm đến là xong, người nghe liền bỗng nhiên đại ngộ. Chúng sanh thời nay thông minh dường như là vượt hơn người xưa, nhưng trí tuệ thì không bằng, còn cách rất xa, đạo lý trong đây chúng ta cũng phải hiểu rõ.
Tiếp theo nói: “Hành thiện tích đức có khó khăn, có dễ dàng”, trong quyển sách này nêu ra thí dụ, đây là những lời ở trong Liễu Phàm Tứ Huấn. Thế nào gọi là khó khăn, dễ dàng? Các vị Nho gia ngày trước dạy rằng: “Muốn khắc phục bản thân thì nhất định phải bắt đầu từ chỗ khó khắc phục nhất”, đây là giáo dục của nhà Nho. Công phu mà nhà Nho nói cùng với tu hành mà nhà Phật nói là cùng ý nghĩa. Tu hành, hành là hành vi, hành vi sai lầm, cách nhìn sai lầm đối với vũ trụ nhân sinh, cách nghĩ sai lầm, cách nói, cách làm sai lầm, đem tất cả sửa đổi lại thì gọi là tu hành. Thế nào gọi là sai lầm? Thế nào gọi là chính đáng? Chính đáng là thiện, sai lầm là ác, đoạn ác tu thiện phải hạ công phu ở chỗ này. Tập khí ác, thói xấu ác của chúng ta quá nhiều, làm thế nào để sửa đổi đây? Cổ thánh tiên hiền dạy mọi người phải bắt tay từ chỗ khó khắc phục nhất. Chỗ khó khắc phục nhất mà bạn có thể khắc phục được thì những cái khác sẽ dễ dàng. Nhà Nho, nhà Phật đều nắm vững nguyên tắc này, tập khí, phiền não của mỗi người không giống nhau, tự mình phải biết, tự mình phải thường xuyên kiểm điểm, phải thường xuyên phản tỉnh, cái nào là tật xấu nghiêm trọng nhất của mình thì mình phải bắt tay làm từ chỗ này trước. Tật xấu tham tài thì mình liền bắt tay từ bố thí tài trước; tật xấu tham sắc thì bắt tay từ rời xa sắc; tóm lại phải biết được tật xấu của chính mình ở đâu. Biết được tật xấu của mình thì người này đã giác ngộ, đem tật xấu sửa đổi trở lại thì đó là công phu chân thật, công phu thực tiễn, đây là chân tu.
Cho nên tu hành, quý vị muôn vàn đừng hiểu sai, mỗi ngày đọc mấy quyển kinh, niệm mấy câu Phật hiệu thì đó gọi là tu hành sao? Đó chỉ là hình thức, không phải thực chất, phải hạ công phu ở trên thực chất. Hình thức là làm cho người chưa học Phật, người chưa biết tu hành, làm hình mẫu cho họ xem, là thuộc về độ tha. Công phu thực chất mới là tự lợi chân thật. Không có tự lợi thực chất mà bạn làm ra hình mẫu cho người ta xem, người ta vừa nhìn thì đã nhìn thấu; là giả, không phải thật, không đáng một xu. Cái giả dạng này chỉ có thể gạt người ngu ở thế gian, thế gian này người thật sự có kiến thức, có tầm nhìn, người có đức hạnh bạn làm sao có thể gạt được họ? Người ta thấy được rất rõ ràng, rất tường tận, chỉ là không nói với bạn mà thôi. Tại vì sao không nói với bạn? Có nói cũng vô dụng, nói ra chỉ tạo khẩu nghiệp, nói ra thì bạn cũng chẳng chịu nghe, bạn cũng không chịu sửa, vậy nói với bạn để làm gì? Bạn thật sự có thể tiếp nhận, có thể hối cải thì những người này sẽ giúp đỡ bạn, sẽ nói cho bạn biết. Không biết hối cải thì Phật Bồ-tát nhìn thấy bạn cũng không nói một câu nào, không muốn kết oán thù với bạn.
Trong đây nêu ra một số câu chuyện rất đáng để chúng ta phản tỉnh. Có thể sửa là bước công phu đầu tiên của đoạn ác tu thiện; tiến thêm một bước nữa là phải có thể nhẫn, vậy thì công phu của bạn mới có thể giữ gìn không bị mất đi. Cho nên trong Lục độ của Bồ-tát thì bố thí có thể tu phước, nhẫn nhục có thể tích đức, tu phước mà không thể nhẫn thì tuy có phước đức mà công đức thì không. Mọi người chúng ta đều biết phước đức không thể giải quyết vấn đề. Sanh tử là việc lớn, đường luân hồi hiểm trở, bạn không có công đức chân thật thì làm sao đây? Nhất là ở vào thời loạn hiện nay, tùy lúc tùy nơi, không biết vào khi nào, không biết sẽ gặp phải tai họa như thế nào, chúng ta đều có thể mất đi mạng sống. Sau khi mất mạng rồi thì sẽ đi về đâu? Đây là vấn đề lớn. Con người có sanh nhất định có tử, chúng ta không nên kiêng kỵ về chết, đừng sợ chết, phải dùng trí tuệ cao độ đối diện với hiện thực, tự cầu đa phước. Người chân thật thấu hiểu Phật pháp, trong Phật pháp không có sanh tử, trong Phật pháp gọi là chuyển biến, đây mới thật sự là chân tướng sự thật, sanh tử là một sự chuyển biến. Dùng cách nói của nhà khoa học hiện nay mà nói là sự chuyển biến của không gian và thời gian khác nhau, từ cõi người chuyển đến cõi trời, thời gian không gian khác nhau. Chúng ta sống ở không gian ba chiều, người trời sống ở không gian bốn chiều, không gian năm chiều, tầng không gian càng cao thì càng thay đổi. Không gian của ba đường ác thì khổ hơn so với nhân gian chúng ta.