/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 30

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 17/06/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người. Phần trước giảng đến “tích đức lũy công”. Trong phần giải thích của Vựng Biên đã trích dẫn một đoạn tích thiện trong sách Liễu Phàm Tứ Huấn. Đoạn lớn này trước đây tuy đã giảng qua rất nhiều lần, thế nhưng vẫn phải thường xuyên giảng lại. Vì sao vậy? Tuy giảng rồi nhưng chúng ta chưa làm được. Vì sao chưa làm được? Chúng ta cần phải suy nghĩ nhiều, phải tìm cho ra nguyên nhân vì sao không làm được, đem nguyên nhân không làm được tiêu trừ đi thì chúng ta mới được cứu. Nếu không mà nói thì lập tức tiền đồ của chúng ta là một mảng tối đen, phải đi về hướng tam đồ, phải đi về hướng địa ngục. Những lời này đều là sự thật, nhưng chúng ta thường hay lơ là mất, chúng ta không đi đường Bồ-đề mà đi vào ba đường ác, cho nên lời khai thị này là vô cùng quan trọng. Văn trích dẫn rất dài, chúng ta chỉ chọn lấy mấy điều về phân biệt thiện ác để nghiên cứu một lần nữa với mọi người.

Trong Liễu Phàm Tứ Huấn nói: “Thiện có chân thật, có giả dối; có ngay thẳng, có tà vạy.” “Ngay thẳng” tức là hành vi đoan chánh, “tà vạy” tức là hành vi không đoan chánh; “có âm thiện, có dương thiện”. “Dương” là bạn hành thiện mọi người đều biết, được mọi người trong xã hội tán thán, “âm” là bạn làm việc thiện không có ai biết, nhưng báo đáp của trời đất quỷ thần cho bạn sẽ vô cùng hậu hĩnh; “có đúng đắn, có sai lầm; có lệch lạc, có chánh đáng; có một phần, có viên mãn; có lớn lao, có nhỏ nhặt; có khó khăn, có dễ dàng”. Ông nói nhiều như vậy để giúp chúng ta phân biệt. Hai chữ “thiện ác” khi vừa xem thấy thì hình như rất dễ dàng, nhưng trên thực tế rất khó phân biệt, quả báo cảm được cát hung họa phước vô cùng vi diệu; phần trước chúng ta đã đọc qua, đúng là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Một người cả đời, đời đời kiếp kiếp chính là một nhân quả báo ứng; một gia đình, một đoàn thể, một xã hội, một quốc gia, ngày nay chúng ta nói đến trái đất này, thế giới này, quý vị hãy tỉ mỉ mà suy nghĩ quan sát, có gì chẳng phải là nhân duyên quả báo? Cho nên nhà Phật dùng hai chữ “nhân quả” đã tổng quát hết thảy pháp thế xuất thế gian. Không những pháp thế gian là nhân duyên quả báo, mà pháp xuất thế gian cũng không ngoại lệ, ở trong kinh luận thường nói: “Phật pháp nhân duyên sanh.” Thấu triệt đạo lý của nhân duyên quả báo và chân tướng sự thật thì người này chính là Phật, là Bồ-tát. Đối với chân tướng sự thật này mê mà không giác thì người này là phàm phu.

Tiên sinh Liễu Phàm dựa theo tâm đắc tu học cả đời của chính ông đã viết ra mười điều để cung cấp cho chúng ta làm tham khảo, chúng ta nhất định phải đọc kỹ, nghĩ sâu, đặt nền móng cho học Phật, làm người, vậy thì tốt không gì bằng. Ông có mấy câu nói rất hay: “Làm thiện mà không rõ lý, cứ nghĩ rằng mình đang làm thiện, đâu biết đó là đang tạo nghiệp ác, lao tâm nhọc trí mà không được chút lợi ích gì.” Câu nói này rất hay, đây là lời giáo huấn chân thật, là tâm đắc chân thật của cả đời ông. Bạn muốn đoạn ác tu thiện mà bạn đối với đạo lý đoạn ác tu thiện không đủ thấu triệt, không hiểu rõ, bản thân luôn cho rằng đã làm việc tốt, kỳ thực là đang tạo nghiệp. Loại hiện tượng này xưa nay trong và ngoài nước thường hay xem thấy, đặc biệt là thời nay, người thời nay không đọc sách xưa. Chúng ta phải biết những ghi chép trong sách xưa là kinh nghiệm lịch sử, kinh nghiệm của mấy ngàn năm đời đời tương truyền, sai lầm của nó không lớn, độ tin cậy rất cao. Nếu như chúng ta dựa vào kinh nghiệm cả đời của mình, cả đời bạn cũng chẳng qua là kinh nghiệm của mấy mươi năm mà thôi, so với kinh nghiệm mấy ngàn năm của người ta thì kém rất xa. Luôn cho mình là đúng, cho mình là thiện, tạo tác chiêu cảm đến tai họa mà chính mình không thừa nhận, cho rằng đây là tai họa thiên nhiên; thoáng cái thì đã đùn đẩy cái trách nhiệm này, giống như không liên quan gì tới mình, mình là người đại thiện, không biết được chính mình tạo nghiệp.

/ 195