THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 28
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 15/06/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người. Hôm qua nói đến căn bản của tu học, tức là làm sao để thật sự làm đến được tâm thành kính, đối với đúng sai, tà chánh, thiện ác phải có sự phân biệt thật rõ ràng. Sự việc này vốn dĩ là không dễ, thời xưa nền giáo dục rất tốt, tuy thời xưa trường học không phổ biến, thế nhưng bậc làm cha mẹ đều biết dạy bảo con cái, tinh thần trách nhiệm của họ không giống với người thời nay. Thông thường người xưa đều rất xem trọng, phong khí xã hội thuần hậu, quan niệm về luân lý đạo đức còn rất phổ biến. Hơn nữa, lời dạy bảo của bậc thánh hiền thời xưa ở Trung Quốc, chúng ta có thể xem thấy trong Ngũ Chủng Di Quy, hiện nay có tặng cho quý vị quyển Lễ Ký Tinh Hoa Lục, ở trong đây cũng có thể xem thấy. Thế nhưng từ thời Dân quốc đến nay, lý niệm giáo dục của thời xưa bị phủ định, đã phổ biến tiếp nhận quan niệm của người phương Tây, người phương Tây là theo chủ nghĩa công lợi, đối với luân lý đạo đức họ không có nhận thức rõ ràng. Trung Quốc bị điều này làm ảnh hưởng rất lớn. Thế là những người trẻ tuổi thế hệ này từ nhỏ đã không có người dạy, không có người giảng, xã hội cũng không chú trọng, cũng không đề xướng. Tập khí phiền não từ vô thủy kiếp đến nay, đây là ở bên trong, bên ngoài có ngũ dục lục trần cám dỗ thì làm sao có thể không động tâm, làm sao có thể không khởi ý niệm? Ở trong hoàn cảnh này, thật sự không khởi tâm, không động niệm thì đó không phải là phàm phu, người này nhất định là Phật Bồ-tát tái lai, nếu như là phàm phu thì không thể. Cho nên sự việc này, chỉ có số ít người lớn tuổi đọc sách xưa thỉnh thoảng vẫn còn bàn luận, ở trong cửa Phật, lão hòa thượng khi giảng kinh thuyết pháp cũng thỉnh thoảng nhắc đến một chút, còn từ nay về sau thì rất khó nói.
Từ hiện tượng này chúng ta chân thật thể hội được vì sao pháp vận của Thế Tôn có ba giai đoạn. Trong ba giai đoạn này, giai đoạn sau không bằng giai đoạn trước, ngày một tệ dần, nói chung chúng ta đã hiểu rõ nguyên nhân này, thiện pháp không có người dạy. Thực sự có phải là không có người dạy hay không? Là không có người chịu nghe, không có người chịu học, không có người chịu tiếp nhận. Cho nên chư Phật Bồ-tát giúp đỡ chúng sanh nhất định phải dùng phương pháp khác. Phương pháp này là trí tuệ cao độ tột cùng, hơn nữa là độ khó cao thì hiệu quả cũng không lớn, đây chính là lợi hành và đồng sự trong tứ nhiếp pháp, chân thật là từ bi đến cực điểm. Sự nghiệp mà chúng ta làm ngày nay chính là kế thừa lý niệm này, kế thừa đạo thống này, xả mình vì người, theo lý niệm của người thế gian mà nói là chính mình phải hy sinh to lớn, xa rời danh văn lợi dưỡng, xa rời ngũ dục lục trần, tại vì sao? Để cầu hạnh phúc cho tất cả chúng sanh.
Mấy năm nay chúng tôi ở các nơi giảng kinh thuyết pháp, trong tổng đề mục chọn lấy hai câu của các thầy cô trường đại học Bắc Kinh nêu ra: “Học vi nhân sư, hành vi thế phạm”, hai câu này quả thật là tâm Bồ-tát, hạnh Bồ-tát. “Sư” là chuẩn mực, “phạm” là tấm gương tốt, chúng ta khởi tâm động niệm, lời nói việc làm có thể làm tấm gương tốt cho người thế gian hiện nay hay không? Nếu làm tấm gương tốt cho người khác thì chính mình nhất định phải tuân thủ luân lý đạo đức, phải tuân thủ giáo huấn của thánh hiền. Cho nên, kinh phải đọc thuộc, lý phải nghĩ sâu, sau đó đem giáo huấn của thánh hiền thực tiễn. Người thế gian có thể trải qua đời sống sung túc, có thể hưởng thụ điều mà người thế gian gọi là vui thú. Hậu quả của vui thú này là gì vậy? Có nghĩ đến hay không? Họ không hề nghĩ đến, chúng ta thì đã nghĩ đến. Nếu như loại hưởng thụ này không thể vượt qua lục đạo luân hồi thì quý vị phải biết loại hưởng thụ này là ngắn tạm, ở trong kinh Phật có thí dụ là “liếm mật trên lưỡi dao”, việc không đáng làm. Cho nên, chư Phật Bồ-tát thị hiện cho chúng ta đều là thị hiện khổ hạnh, rất có đạo lý. Mục đích của thị hiện khổ hạnh, nói với quý vị là vì chúng sanh thời kỳ mạt pháp. Phật ở thời kỳ chánh pháp là làm tấm gương tốt cho chúng sanh thời kỳ mạt pháp, nói cho chúng ta biết, chỉ có trải qua kiểu đời sống này, kiểu hành trì này thì đức hạnh của chúng ta mới có thể giữ được.