/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 188

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: Năm 2000

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Mời mở Cảm Ứng Thiên Vựng Biên, xem đoạn thứ 111:

Tự chú chú tha, thiên tắng thiên ái.

自咒咒他,偏憎偏愛。

Rủa mình rủa người, yêu ghét thiên vị.

Những việc này đều là hạnh ác. Trong chú giải nói rất hay, chúng ta đọc qua một lần. “Câu này là nói việc nguyền rủa mà chẳng tìm được lý do chánh đáng nào.” Sự việc này xưa nay trong và ngoài nước đều thường có, bản thân bị oan ức, không có cách nào phân tỏ được cho nên liền nguyền rủa, thề thốt nguyền rủa. “Hễ giận dữ mà tự nguyền rủa mình, lại còn nguyền rủa người khác như vậy”, hiện tượng này chúng ta thường nhìn thấy, loại hành vi này nhất định không phải hành vi tốt. Trong kinh luận, Phật nói với chúng ta: “Hết thảy pháp từ tâm tưởng sanh”, tâm tưởng không tốt thì sao có thể chiêu cảm được quả báo tốt? Người chân thật có học vấn, có đức hạnh, có tu trì, họ hiểu rõ ý niệm phải thanh tịnh, phải thiện lương, ngôn ngữ tâm thái phải nhu hòa, cảm ứng này sẽ là quả báo thiện. Ở Singapore, tôi thường nhắc đến nữ tu Hứa Triết, bà là tấm gương tốt nhất cho người tu hành chúng ta, người này hiện nay vẫn còn sống, người ta cả đời đều có thể giữ gìn được tâm bình khí hòa, thế nên bà khỏe mạnh sống lâu. Khỏe mạnh sống lâu không phải từ cái gì khác mà được, là do tự bạn giữ gìn.

Vì sao tâm chúng ta thường bất bình? Cái gốc của tâm bất bình là từ đâu mà có? Do vọng tưởng, phân biệt, chấp trước mà có, toàn là giả. Con người nếu chân thật hiểu rõ được những gì Phật nói: “Phàm những gì có tướng đều là hư vọng”, tâm họ liền bình ngay; “hết thảy pháp hữu vi như mộng huyễn bọt bóng”, vậy tâm họ liền bình ngay. Bạn tâng bốc tôi, tán thán tôi, tôi mỉm cười, A-di-đà Phật! Giả mà. Bạn hủy báng, sỉ nhục, hãm hại tôi, tôi A-di-đà Phật! Cũng là giả mà. “Phàm những gì có tướng đều là hư vọng.” Bạn hà tất phải chấp trước? Hà tất phải phân biệt? Phật Bồ-tát dạy chúng ta như vậy. Chúng ta lại xem thử cư sĩ Hứa Triết, bà làm thế nào để trong cả trăm năm giữ được tâm bình khí hòa? Không có gì khác, bà hiểu được những cái này là giả. Bạn sỉ nhục tôi, mắng tôi; bạn sỉ nhục người khác, mắng người khác, vì sao tôi không nổi giận? Vì không liên quan tới tôi. Là mắng người ta. Vậy vì sao mắng tôi thì tôi lại nổi giận? Vì chấp trước có cái “ta”, đây là sai rồi. Phân biệt có cái ta, chấp trước có cái ta, từ đó biết được phân biệt chấp trước đều thuộc về vọng tưởng. Chúng ta học Phật phải giác ngộ từ chỗ này, hiểu rõ rồi thì được đại thọ dụng, liền buông xuống ý niệm được mất. Không có tâm được mất thì sẽ không phạm lỗi lầm này, loại lỗi lầm này đều là từ được mất, phân biệt, chấp trước mà ra.

Đời người sống ở thế gian này vì sao lại không vui vẻ thoải mái? Tại sao chính mình phải làm khó chính mình? Thật ra mà nói, đích thực là chính mình gây khó dễ cho chính mình, không phải do người khác, mà chính bạn đã gây cản trở cho mình. Chúng ta cùng nhau sống trong xã hội này, đặc biệt là Singapore trước đây, đất nước này được thành lập mới 30 năm, trước khi chưa thành lập, người Hoa sống ở nơi này bị kỳ thị. Bạn hãy nghe lão tu nữ nói, làm việc ở nơi này tiền lương một tháng là bao nhiêu vậy? Hai đồng. Bà nói được rất hay, không phải là mỗi một tuần có một ngày nghỉ, mà một năm mới có một ngày nghỉ, không có ngày nghỉ ngơi. Hơn nữa tiền công hai đồng, bản thân cũng không dám dùng, còn phải gửi về Trung Quốc để giúp đỡ những anh chị em nghèo khổ hơn. Đây là việc mà đích thân bà đã từng trải qua trước đây, ở trong xã hội không có địa vị, tâm oán hận bất bình đương nhiên là có, bà có thể giữ cho tâm cảnh này bình lặng. Đây là học vấn gì? Là công phu gì? Bà nói với tôi, bà không có văn hóa, chưa từng đi học, đây là sự thật. Ở vào thời đại đó, dường như không có việc phụ nữ được học hành, khoảng 100 năm trước thì rất ít, trừ khi là nhà giàu có, nhà quyền chức thì mới mời được thầy về nhà để dạy học. Khoảng 100 năm trước vẫn chưa có trường học, vậy bà học từ đâu vậy? Bà không phải là thiên tài, bà là học mà được, bà hiếu học, bà thường thưa hỏi người khác, sau khi bà nghe xong thì bà có được thọ dụng, bà liền ghi nhớ. Sở trường lớn nhất trong đời này của bà là nghe thiện không nghe ác, nhớ thiện không nhớ ác, đây là chỗ thành công của cả đời bà. Cho nên có thể giữ gìn cả đời trong tâm không có niệm ác, chỉ có niệm thiện chứ không có niệm ác, cho nên hành vi cả đời chỉ có hạnh thiện, không có hạnh ác. Chúng ta phải hiểu rõ đạo lý này, phải học tập thật tốt, đây là chính mình được phước, chính mình được lợi.

/ 195