THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 18
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 05/06/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Cảm Ứng Thiên từ câu thứ ba đến câu thứ chín là một đoạn, đoạn này là nói tổng quát về quả báo của tạo tác ác nghiệp. Văn tự tuy không nhiều nhưng hàm nghĩa rất sâu rộng, sau đây có một đoạn văn khá dài, nói rõ cho chúng ta về tình trạng tạo ác của người đời, có thể nói cũng là chú giải của sáu câu này. Những việc này xưa nay ở trong ngoài nước thật ra nói không hết, hơn nữa người đời vẫn là đang tạo mỗi ngày, không biết quay đầu, không biết giác ngộ. Đời người ở thế gian chỉ ngắn ngủi mấy mươi năm, khảy ngón tay liền đã trôi qua. Lúc tôi còn trẻ, 22 tuổi đến Đài Loan, trong chớp mắt đã thành ông lão hơn 70 tuổi rồi, đồng trang lứa với tôi như bạn bè đi học, bạn bè đồng nghiệp, bạn bè học đạo 2/3 đều đã qua đời, cho nên đời người ngắn ngủi như vậy!
Thế nhưng biết được con người sau khi chết thì không phải cái gì cũng không còn nữa, sau khi con người chết thì ngày tháng vẫn còn rất dài. Thánh hiền thế xuất thế gian đều nói cho chúng ta biết, đã nói cho chúng ta quá nhiều, quá tường tận, quá phong phú rồi. Làm thiện có thiện báo, sau khi chết rồi có nơi tốt để đi, mức độ thấp nhất là phước báo trên trời hoặc nhân gian, vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ. Chúng ta biết được phước báo nhân gian ngắn ngủi, phước báo trên trời thì rất dài; thế nhưng phải biết rằng dù dài hơn nữa thì vẫn có giới hạn. Cho nên người thật sự thông minh trí tuệ, không có người nào không mong cầu thoát khỏi tam giới. Đừng nói thoát khỏi tam giới, phước nhân thiên cũng có pháp tu của phước nghiệp nhân thiên, vì sao phải tạo ác, vì sao phải niệm ác, phải nghĩ ác! Chúng ta muốn đoạn ác tu thiện thì phải đem ác ở trong ý niệm, tư tưởng nhổ bỏ đi, sau đó hành vi của bạn tự nhiên liền thiện. Cái thiện này không phải là tạo tác, mà là từ trong nội tâm lưu xuất ra một cách tự nhiên. Chúng ta đều là đồng tu học Phật, Phật ở trong kinh, tổ sư ở trong ngữ lục nói với chúng ta rất nhiều. Việc này người nào tu người đó đắc, gọi là ông tu ông đắc, bà tu bà đắc, không tu thì không đắc, người khác tu thì ta không đắc được. Chúng ta thấy ở trong hội Lăng-nghiêm, tôn giả A-nan là người có cách nghĩ sai lầm, cho rằng Thế Tôn là anh họ của mình, nên bản thân trong lúc tu trì có thể qua loa một chút, đến lúc đó có thể hưởng ké anh họ. Kết quả đến khi gặp phải nạn Ma-đăng-già thì mới chân thật giác ngộ, những gì Phật tu, ngài không đạt được, nhất định phải dựa vào chính mình tu trì.
Công đức còn như vậy, lẽ nào phước đức lại không như vậy hay sao? Những sự lý này chúng ta cũng phải nghĩ rõ ràng, nghĩ tường tận. Chúng ta có thể hưởng ké một chút phước báo của người khác, thế nhưng cần có duyên phận, duyên đầy đủ. Giống như chúng ta hiện nay ở cõi người, chúng ta sinh sống cùng lúc, cùng nơi ở cõi người, do trong đời quá khứ có duyên phận này. Người khác có của cải, ta không có, họ có thể giúp đỡ ta một chút, ta có thể hưởng ké họ một chút. Nếu như chúng ta sanh vào nơi chốn khác nhau, niên đại khác nhau, người ta muốn giúp cũng không giúp được. Những sự việc này vì sao không suy nghĩ nhiều hơn? Cho nên người ở thế gian, việc quan trọng nhất chính là phải hành thiện với người. Họ là người ác, ta cũng phải dùng tâm thiện đối với họ, cũng phải dùng hạnh thiện đối với họ, lâu ngày chầy tháng người ác cũng sẽ bị cảm hóa mà hướng thiện. Người ác không thể quay đầu là do sức cảm hóa của chúng ta không đủ, bản thân chúng ta phải sanh tâm hổ thẹn, phải sanh tâm sám hối, ta làm không được tốt, chưa thể giúp đỡ họ quay đầu. Thấy họ tạo ác, thấy họ bị đọa lạc thì tâm đại từ bi liền từ chỗ này sanh khởi lên, đây là trong kinh Phật gọi là “Phật pháp do duyên sanh”. Chư Phật Bồ-tát thị hiện trong lục đạo, thị hiện ở nhân gian, các ngài tại sao đến thị hiện vậy? Chúng sanh có cảm, Phật liền có ứng, cảm ứng chính là duyên sanh, cảm ứng đều là duyên. Chính vì như thế nên Phật pháp là duyên sanh. Phàm là pháp do duyên sanh thì đều là “thể ngay lúc đó là không, rốt cuộc không thể được”.