/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 176

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: Năm 2000

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Trên bàn có một số câu hỏi của các đồng học, chúng tôi sẽ trả lời đơn giản. Câu hỏi đầu tiên, đồng học hỏi là: “Lìa bốn tướng, vượt lục đạo, phá bốn kiến, nhập nhất chân pháp giới, chúng ta dùng phương pháp niệm Phật nhập nhất chân pháp giới thì còn phải niệm Phật nữa không? Nếu niệm Phật thì có tính là chấp trước không? Nếu tính là chấp trước thì không phải là nhất chân pháp giới, nếu không chấp trước thì niệm Phật có phải là vô tưởng định, đoạn diệt hay không?”

Tôi nghĩ rất nhiều người cũng có vấn đề này, không chỉ là một người. “Lìa bốn tướng, vượt lục đạo, phá bốn kiến, nhập nhất chân pháp giới”, trong đây có khác biệt của công phu sâu cạn. Phá bốn tướng với công phu cạn thì vẫn chưa ra khỏi lục đạo, làm thế nào biết được? Chúng ta đọc qua Kim Cang Kinh Giảng Nghĩa của cư sĩ Giang Vị Nông, Tu-đà-hoàn đã phá bốn tướng nhưng chưa ra khỏi tam giới, họ vẫn phải sanh qua lại trên trời và nhân gian bảy lần mới ra khỏi được lục đạo. Có thể thấy phá bốn tướng có trình độ công phu sâu cạn không như nhau, phá bốn kiến đương nhiên cũng lại như vậy. Trong tứ thánh pháp giới chính là phá bốn kiến, bốn kiến mà phá được sâu thì nhập nhất chân pháp giới, phá được cạn thì vẫn là Thanh văn, Duyên giác, Bồ-tát, Phật, điều này chúng ta nhất định phải hiểu.

Nhập nhất chân pháp giới có cần phải niệm Phật không? Bạn đi hỏi Phổ Hiền Bồ-tát, hỏi Văn-thù Bồ-tát, Văn-thù và Phổ Hiền đều niệm A-di-đà Phật. Bạn không niệm A-di-đà Phật đương nhiên cũng được. Hay nói cách khác, nhập nhất chân pháp giới vẫn phải cầu sanh Tây Phương Tịnh Độ, điều này từ trước đến nay khi tôi giảng kinh đã nói rất nhiều lần rồi. Bản thân tôi quy tâm Tịnh độ chính là nhờ đọc kinh Hoa Nghiêm, tâm này mới phát khởi ra được, mới hiểu rõ. Văn-thù và Phổ Hiền là Đẳng giác Bồ-tát của thế giới Hoa Tạng, vì sao các ngài muốn vãng sanh thế giới Cực Lạc? Các ngài vãng sanh thế giới Cực Lạc là thật, không phải biểu diễn. Chúng ta đọc được trong kinh Phật, ở thế giới Hoa Tạng, từ Sơ trụ Bồ-tát muốn được viên mãn thành Phật cần phải trải qua ba đại a-tăng-kỳ kiếp. Ba đại a-tăng-kỳ kiếp là tính từ Sơ trụ của Viên giáo, thời gian trước khi chưa chứng đắc Sơ trụ của Viên giáo thì không tính, phải cần thời gian dài như vậy. Đến thế giới Tây Phương Cực Lạc thì thành tựu rất nhanh; hay nói cách khác, là rút ngắn thời gian thành tựu của bạn lại rất nhiều, cho nên Văn-thù và Phổ Hiền đều muốn đi, không những muốn đi, mà còn khuyên bảo tất cả 41 giai vị pháp thân đại sĩ cầu sanh Tịnh độ, đến bên đó thành tựu nhanh, “hoa khai kiến Phật ngộ vô sanh”.

Niệm Phật có tính là chấp trước không? Việc này còn tùy bản thân bạn, chấp trước có thể niệm Phật, không chấp trước cũng có thể niệm Phật. Trong kinh thường nói: “Niệm mà không niệm, không niệm mà niệm”, đó là không chấp trước; không chấp trước, vậy có niệm hay không? Vẫn niệm, Phật hiệu trước giờ chưa từng ngừng nghỉ. Nếu bạn có thể không niệm, không niệm mà tâm của bạn là thanh tịnh, bạn nói xem bạn liệu có thể biến thành vô tưởng định, đoạn diệt không hay không? Đó là khi bạn không niệm Phật, trong tâm của bạn là vô minh, đó chính là vô tưởng định, đoạn diệt không. Nếu như trong tâm của bạn là trí tuệ, đối với thế xuất thế gian, quá khứ hiện tại vị lai, hết thảy thông đạt rõ ràng thì bạn không phải là đoạn diệt định, bạn không phải là ác thủ không, bạn sanh trí tuệ. Cho nên, phải phân biệt được minh và vô minh. Nếu chúng ta là vô minh mà bạn không niệm Phật cầu sanh Tịnh độ thì bạn làm thế nào đây? Cảnh giới quá cao, phàm phu chúng ta không làm được. Nếu bạn thật sự nhập vào cảnh giới này, bốn tướng, bốn kiến, không cần nói là công phu sâu, chỉ cần công phu rất cạn thôi, nếu bạn có thể phá một chút thì hôm nay vừa mở kinh Phật ra, bạn đều thông đạt, bạn nhất định không có chướng ngại. Khi vừa mở quyển kinh ra mà bạn vẫn chưa hiểu, vẫn không nói ra được thì bạn vẫn chưa phá được mảy may bốn tướng, bốn kiến nào, bạn không niệm Phật cầu mang nghiệp vãng sanh thì bạn còn có hy vọng gì đây? Nhất định tạo lục đạo luân hồi, điều này chúng ta nhất định phải hiểu được, lợi hại được mất thật quá lớn.

Người nào là chân thật có phước? Người biết rõ chính mình là người có phước. Chúng ta ngày nay không cần phải so sánh với các cao nhân thời xưa, so với người cận đại thì cũng không xem là quá cao, so với người bậc trung thượng, chúng ta đều thua kém họ. Bạn thử xem cư sĩ tại gia đầu năm Dân Quốc, cư sĩ Dương Nhân Sơn, cư sĩ Đinh Phước Bảo, chúng ta xem trong truyện ký, người ta thật sự là đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, học rộng nghe nhiều, chúng ta làm sao sánh được với người ta! Chúng ta ngày nay đọc được bao nhiêu sách? Chúng ta có thể biết được bao nhiêu việc? Khi vừa so sánh liền biết bản thân chưa được, biết được chính mình còn kém quá xa. Những học giả đầu năm Dân Quốc này, pháp thế gian và xuất thế gian đều thông đạt, kiến thức Trung Quốc thông đạt, kiến thức nước ngoài họ cũng thông đạt, họ đã đi nước ngoài, đi qua châu Âu, đi qua Nhật Bản. Chúng ta ngày nay xem thường họ, trong mắt không xem họ ra gì, tự cho là đúng, tạo tác vô lượng vô biên tội nghiệp mà chính mình không biết, tùy thuận tập khí phiền não, không gì chẳng phải do tâm công lợi đang tác quái.

/ 195