THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 166
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: Năm 2000
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Tôi có nhận được một tin nhắn, anh ấy nói rằng ở Đài Loan có người nhận được viên thuốc của người trời uống, nó có thể trị bách bệnh, hơn nữa thành tâm khẩn cầu thì một viên thuốc sẽ dần dần sinh ra nhiều viên thuốc khác. Anh ấy nói, xin hỏi pháp sư, người trời có uống thuốc không? Làm sao để trả lời câu hỏi này?
Trong kinh Lăng-nghiêm, Thế Tôn nói cho chúng ta biết: “Thời kỳ mạt pháp, tà sư thuyết pháp như cát sông Hằng”, nếu như có bệnh thì vẫn nên đi khám bác sĩ, điều bạn nói nhất định không đáng tin cậy, không ai chịu trách nhiệm cho bạn. Người trời cho bạn thuốc, uống vào nếu có vấn đề gì thì bạn cũng không tìm thấy họ, họ không chịu trách nhiệm đối với bạn, cho nên thứ này không thể tin. Các bạn đã xem qua băng ghi hình của cư sĩ Hứa Triết, bà sống 100 tuổi mà không sanh bệnh, học tập theo bà thì đúng rồi. Người trời còn không bằng bà, người trời vẫn phải uống thuốc, bà không cần uống thuốc, cho nên bà đã vượt qua cả người trời, điều này chúng ta có thể học tập theo. Tại vì sao bà có thể không sanh bệnh? Bởi tâm địa của bà thanh tịnh, tâm địa chân thành, thanh tịnh, từ bi, niệm niệm vì chúng sanh phục vụ, không vì chính mình, cho nên bà có thể không sanh bệnh, cùng với điều nói trong Phật pháp là hoàn toàn tương đồng. Chúng ta học Phật thì phải nghe theo lời Phật, không thể tin vào lời đồn, điểm này đệ tử Phật phải đặc biệt lưu ý. Hôm nay, chúng ta xem Cảm Ứng Thiên đoạn thứ 90, từ đây về sau là nói “điều ác không kiêng dè”:
Oán thiên vưu nhân, ha phong mạ vũ.
怨天尤人。呵風罵雨。
Oán trời trách người, mắng gió chửi mưa.
Trong phần chú giải nói rất hay: “Thế giới Diêm-phù vốn thường gọi là khiếm khuyết.” Diêm-phù là tiếng Phạn, hàm ý là có sự khiếm khuyết. Người sống trong thế giới này, cổ nhân thường nói: “Việc không như ý thường đến tám, chín phần.” Cho nên mới gọi là cõi Ta-bà, không gọi là Cực Lạc. Những việc vừa lòng như ý thật sự rất ít. Chúng ta không thể được vừa lòng như ý, nhất định phải hiểu rằng đây là nghiệp nhân quả báo, chúng ta tạo nhân bất thiện, phước đức mà chúng ta tích lũy không dày, sao có thể được vừa lòng như ý? Phật giảng giải cho chúng ta, chúng ta phải đích thực phải ghi nhớ, không những phải ghi nhớ, mà còn phải hết lòng nỗ lực học tập, thực hành.
Thái Thượng cũng khuyến khích chúng ta “tích lũy công đức”, điều này rất quan trọng. Tích lũy như thế nào? Phật dạy Bồ-tát sáu ba-la-mật, đó chính là phương pháp tích lũy công đức. Điều thứ nhất dạy chúng ta “bố thí”, tôi đã nói rất nhiều về bố thí rồi, dùng cách nói hiện nay là phục vụ cho xã hội, phục vụ cho hết thảy chúng sanh. Chúng ta dùng tài vật thì đây là bố thí tài, chúng ta dùng sức lao động của chính mình để phục vụ, làm tình nguyện thì đây là bố thí nội tài; dùng trí tuệ của chúng ta là bố thí pháp, giải quyết khó khăn cho người khác là bố thí vô úy. Trong bố thí đều đã nói được viên mãn, những điều khác đều là nói về những điều kiện cần đầy đủ của bố thí, điều bố thí là nói tổng quát, năm điều tiếp theo là nói riêng ra. Trong nói riêng ra thì đầu tiên là “trì giới”, trì giới chính là như pháp, bố thí phải như pháp, chúng ta ngày nay nói là hợp pháp, hợp tình, hợp lý, điều này chính là trì giới ba-la-mật. Phục vụ cho người khác cũng cần có phương pháp, có thứ tự, có trước sau, có trật tự không rối loạn, những điều này đều là trong phạm vi trì giới ba-la-mật. “Nhẫn nhục” là cần tâm nhẫn nại. “Tinh tấn” là không ngừng đang cầu tiến bộ, hằng ngày phản tỉnh, hằng ngày sửa đổi, hằng ngày cầu tiến bộ. “Thiền định” là trong tâm của chính mình phải có chủ tể, không bị cám dỗ của cảnh giới bên ngoài. “Trí tuệ” là đối với hết thảy sự lý thông đạt rõ ràng. Do đây có thể biết, năm điều phía sau đều là nói hỗ trợ cho bố thí ba-la-mật, khiến cho việc bố thí của bạn được viên mãn, công đức của bạn được thiết thực, chân thật.
Mọi lúc mọi nơi, gặp phải người khó khăn, nếu bản thân chúng ta vẫn còn một chút năng lực thì phải tận tâm tận lực mà giúp đỡ người khác. Giúp đỡ người khác nhất định không mong cầu quả báo, vậy thì sự bố thí này của chúng ta là thanh tịnh; bố thí nhất định không phân biệt giàu nghèo, sang hèn thì sự bố thí này là bình đẳng; thanh tịnh, bình đẳng của bố thí chính là hạnh Bồ-tát, thường giữ tâm này chính là đạo Bồ-tát. Thế nên, khi chúng ta không vừa lòng, khi hết thảy sự việc không được như ý thì cần phải phản tỉnh việc tích công lũy đức của bản thân chúng ta rất mỏng, hết thảy cảnh giới không như ý này đều là quả báo, đáng phải thọ nhận, trong khi thọ nhận cần phải phản tỉnh làm thế nào để cải tiến, nâng cao cảnh giới của chính mình, tích lũy công đức lớn hơn, vậy thì chính xác. Nếu như gặp chút chuyện nhỏ không vừa ý liền oán trách ông trời không công bằng, cho rằng người khác có lỗi với mình, vậy sai rồi! Đây là bản thân đang tạo tội nghiệp, không những không thể chuyển họa thành phước, mà còn làm tăng thêm tội nghiệp của chính mình. Thế nhưng hiện tượng này chúng ta thấy rất nhiều trong xã hội, vì sao vậy? Phật tổ và cổ thánh tiên hiền thường nói là do không có người dạy họ, họ không hiểu chuyện, trong kinh Phật thường nói là “kẻ đáng thương xót”, loại người này chân thật là thuộc về kẻ đáng thương xót. Cho nên, chúng ta nhất định phải hiểu được “oán trời trách người” nhất định là sai lầm, hơn nữa chúng ta nhất định không được phạm phải loại ác nghiệp này, lúc nào cũng nhớ lấy giáo huấn của Phật đối với chúng ta.