/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 161

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: Năm 2000

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Mời xem Cảm Ứng Thiên đoạn thứ 86, chú giải cũng chỉ có hai câu:

Cưỡng thủ cưỡng cầu, háo xâm háo đoạt.

強取強求。好侵好奪。

Ép người dâng cho, miễn cưỡng cầu người; thường dùng mưu mô, thế lực xâm đoạt.

Hai đoạn đầu của chú giải rất quan trọng, cũng rất có ý nghĩa. Thế nào gọi là “cưỡng thủ cưỡng cầu”? “Phận mình không đáng được nhưng nhất định muốn đạt được thì gọi là cưỡng.” “Phận” là phận mình, trong số phận của bạn không đáng được, phạm vi trong đây vô cùng rộng, danh văn lợi dưỡng, ngũ dục lục trần đều bao gồm ở trong đó. Tài phú mà bạn không đáng được, bạn lại nhất định muốn được; địa vị mà bạn không đáng được, bạn cũng nhất định muốn tranh đoạt được, đây gọi là cưỡng; phàm là thuộc về những loại này. Kỳ thực việc này có phù hợp với đạo lý nhân quả hay không? Nhất định là không phù hợp. Nếu như sự việc này là thật, trong số mệnh của bạn không có mà bạn lại nhất định muốn đạt được, nếu bạn đạt được thì định luật nhân quả đã bị lật đổ rồi. Không những Phật pháp nói với chúng ta, mà thánh hiền thế xuất thế gian, các thần thánh trong hết thảy tôn giáo, không một ai mà không xiển dương chân lý của nhân quả. Hay nói cách khác, số phận của bạn không đáng có được, hiện nay bạn miễn cưỡng nhất định muốn có, bạn quả nhiên đạt được rồi, đó vẫn là trong số mệnh của bạn có. Nói cách khác, “phận mình không đáng được” là cái hiện tiền của bạn; hay nói cách khác, thí dụ về tài phú, trong số mệnh của bạn có tài phú, chứ không phải hiện tại bạn có được tài phú, cũng chính là nói thời tiết nhân duyên chưa chín muồi, lúc này bạn cứ cố tranh lấy, bạn đạt được rồi, những tài phú mà bạn được, lẽ ra là trong 10 năm, 20 năm, 30 năm nữa thì bạn sẽ được, hiện tại chẳng qua là bạn lấy sớm mà thôi, vẫn là trong số mệnh của bạn vốn có. Cho nên ngạn ngữ nói rằng: “Trong số mệnh có thì cuối cùng nhất định có, trong số mệnh không có thì đừng nên cưỡng cầu”, cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được.

Thế gian từ xưa đến nay, trong và ngoài nước, người cưỡng cầu quá nhiều quá nhiều. Nếu như 100 người cưỡng cầu mà 100 người đều có được thì dường như có đạo lý, thế nhưng 100 người cưỡng cầu, chân thật có thể có được thì chỉ một hai người mà thôi, có thể thấy đây không phải là thật. Chúng ta từ chỗ này phải thật bình lặng mà quan sát, trong Liễu Phàm Tứ Huấn nói với chúng ta rất rõ ràng, đối với đạo lý nhân quả, đối với chân tướng sự thật của nhân quả báo ứng thì nói được rất thấu triệt, đã nêu ra rất nhiều thí dụ. Chúng ta phải hiểu thấu đáo nó, sau đó thì ý niệm mong cầu sẽ tự nhiên mất đi, sẽ không còn nữa, đây là nghĩa của từ “cưỡng”, nghĩa là miễn cưỡng.

Tiếp theo lại nói: “Do người khác dâng cho mình gọi là thủ, do mình cầu xin người khác gọi là cầu.” Người khác dâng tặng cho ta thì đây là “thủ”, ta xin sự giúp đỡ nơi người khác thì đây là “cầu”, đều không thể miễn cưỡng, Phật pháp dạy chúng ta tùy duyên tùy phận, đây là người chân thật rõ lý. Lại nói: “Dùng quỷ kế âm thầm lấy gọi là xâm, dùng thế lực công khai lấy gọi là đoạt”, đạt được bằng cách như vậy thì tự mình cũng khó mà hưởng được, có thể ngay cả những gì vốn có cũng bị mất đi.” Những lời này là chân thật bất hư, nếu dùng âm mưu quỷ kế lừa gạt mà đạt được, đây là “xâm”, xâm lược người khác, dùng thế lực của bạn, quyền lực của bạn, địa vị của bạn trắng trợn mà đoạt lấy, những việc này xưa nay trong và ngoài nước, đặc biệt là trong xã hội hiện tại dường như đã trở thành phong khí phổ biến. Người có thể cưỡng thủ cưỡng cầu, có thể xâm phạm người khác, đoạt lấy của người khác thì trong xã hội lại tôn xưng là anh hùng hảo hán, mọi người đều bội phục, họ rất được, họ có bản lĩnh. Nhưng không hề nghĩ đến việc bạn tranh đoạt được là nhất thời, bạn có thể hưởng thụ được mấy ngày? Đâu biết họa hoạn đang ở đằng sau, hậu họa mà chúng ta nhìn thấy là bạn phạm tội, bạn bị xử phạt, trong Phật pháp nói đây là hiện báo, sau khi hiện báo kết thúc, vẫn còn có hậu báo. Về hiện báo thì trong Phật pháp dùng thí dụ gọi là hoa báo, giống như việc nở hoa vậy, sau khi ra hoa thì kết thành quả, gọi là quả báo. Những người này ở trong hoa báo, những gì chúng ta nhìn thấy đều rất không tốt, thế nhưng người đời không biết cảnh giác, quả báo đều là ở tam đồ: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Con người, thật ra mà nói là mê hoặc điên đảo, không biết được sự đáng sợ của nhân quả.

/ 195