/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 162

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: Năm 2000

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học! Mời xem Cảm Ứng Thiên đoạn thứ 87:

Lỗ lược trí phú. Xảo trá cầu thiên.

擄掠致富。巧詐求遷。

Cướp bóc để giàu có. Xảo trá cầu thăng chức.

Chúng ta đọc qua chú giải Vựng Biên hàng đầu tiên: “Nói đến cướp bóc, nếu chẳng phải do chiến tranh thì làm sao có chuyện này. Những kẻ làm quan bóc lột dân chúng, lén bòn rút công quỹ, hoặc cường hào cho vay nặng lãi, như thế cũng đều là cướp bóc. Dùng cách như vậy để làm giàu ắt sẽ dẫn đến chuyện nhà tan cửa nát, gia đình ly tán, vợ con than khóc không thôi, há có thể an hưởng sao?” Đoạn này đã đem ý nghĩa của hai từ “cướp bóc” nói được rất thấu triệt, việc này trong nhà Phật là thuộc về “giới trộm cắp”. Phạm vi của giới trộm cắp vô cùng rộng, bất luận là dùng thủ đoạn và phương thức gì để đoạt lấy tài vật của người khác, hoặc là bóc lột lợi ích của người khác thì đều thuộc về giới trộm cắp. Quả báo của trộm cắp rất nghiêm trọng, nếu như không phải Phật nói ra thì người thế gian đích thực không cách gì lý giải được.

Phật đã nói vô cùng rõ ràng trong kinh luận, cũng nói được rất nhiều, rất tỉ mỉ. Nếu chúng ta trộm tài vật của một người thì kết tội tương đối nhẹ, tương lai trả nợ thì chỉ trả có một người. Nếu như là thiết bị công cộng, như người đời gọi là tham quan ô lại, những thứ mà họ xâm đoạt là tiền thuế của nhân dân, tài vật của quốc gia, đã kết tội thì tương lai phải trả nợ, tất cả những người nộp thuế đều là chủ nợ của họ, sự việc này phiền phức quá lớn. Chúng ta hãy nhìn xem những chủ nợ này là ai? Chủ nợ có bao nhiêu người? Nếu là thiết bị công cộng của quốc gia thì chủ nợ là nhân dân toàn quốc, bạn nói xem phải làm sao đây, đến khi nào thì bạn mới trả xong? Nghiêm trọng hơn việc này là Phật nói về “vật của thường trụ”, chính là tài vật trong tăng đoàn. Trong kinh Địa Tạng Bồ-tát Bổn Nguyện nói rất hay, Phật nói tội ngũ nghịch thập ác thì Phật còn có cách để cứu, nhưng trộm cắp đồ vật của thường trụ thì Phật không thể cứu. Vì sao vậy? Vì những tài vật trong tự viện này, phạm vi của nó chính là thập phương thường trụ, số chủ nợ nhiều hơn số người trong một quốc gia, tất cả những người xuất gia trong hư không pháp giới đều có phần, số lượng của những chủ nợ này còn nhiều hơn tất cả các loại chúng sanh trên địa cầu này cộng lại rất nhiều rất nhiều lần, con số này không có ai có thể tính toán ra được. Nhưng mà ngày nay người xâm đoạt tài vật của tự viện am đường đều không biết sự lợi hại này, không biết quả báo này, chúng ta đọc kinh Phật, thâm nhập kinh tạng, mới hiểu rõ tình hình thật sự.

Phật dạy chúng ta bố thí, dạy chúng ta buông xuống. Bố thí là nhân của phước đức, bạn có thể tu nhân, đương nhiên sẽ có thể chứng quả, bạn có được quả báo. Trong kinh luận đã nói rất nhiều, bố thí tài được quả báo tài phú, thế nên tài phú nhất định không phải là dùng phương thức không chính đáng mà có thể đạt được, việc này trước đây chúng tôi cũng đã nói qua rất nhiều rồi, dùng bất kỳ thủ đoạn nào để có được tài phú thì cũng là trong số mệnh của bạn có, trong số mệnh của bạn không có thì dù có dùng thủ đoạn nào đi nữa cũng không thể có được. Đạo lý này quý vị phải nên nghiên cứu Liễu Phàm Tứ Huấn thật nhiều. Liễu Phàm Tứ Huấn được lưu thông rất rộng, quyển sách này cũng rất dễ có được, hãy đọc thật kỹ, nghiên cứu thật tỉ mỉ thì bạn sẽ hiểu rõ ràng.

Con người, chúng sanh lục đạo, ai mà không có dục vọng? Ai mà không muốn được tài phú? Ai mà không muốn được thông minh trí tuệ? Ai mà không mong cầu được khỏe mạnh sống lâu? Đây là dục vọng lớn của chúng sanh trong lục đạo. “Trong cửa nhà Phật, có cầu tất ứng.” Đây là thật, không phải giả, Phật dạy chúng ta đạo lý của cầu được, dạy cho chúng ta phương pháp để cầu được, nếu như chúng ta tu học như lý như pháp thì bạn nhất định sẽ được xứng tâm vừa ý, những gì bạn mong cầu nhất định đạt được. Nếu là sự khẩn cầu phi lý, như đoạn này đã nói thì đây là “ác của ý muốn chiếm đoạt”, đã đi ngược lại với phương pháp và đạo lý, cho nên dù đạt được thì vẫn là do trong số mệnh của bạn có, bạn nói xem việc này có phải oan uổng hay không? Chẳng qua cũng chỉ là lấy trước những thứ mà trong số mệnh đã có mà thôi. Thí dụ như nói trong số mệnh của bạn phát tài, 50-60 tuổi mới phát tài, nhưng vì bạn dùng thủ đoạn không chính đáng, khi mới 30-40 tuổi thì đã được tài phú rồi, được sớm mà thôi, chỉ có thể làm được đến đây. Thế nhưng tội nghiệp mà bạn tạo ra đã khiến những thứ mà trong số mệnh của bạn đáng có được, như là tài phú, thông minh trí tuệ, hoặc là khỏe mạnh sống lâu, đều đã bị việc này làm tổn giảm đi rất nhiều, đích thực là cái được không bằng cái mất, chúng ta cần phải hiểu đạo lý thâm sâu trong đây.

/ 195