THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 153
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 28/12/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục trả lời vấn đề của các đồng tu. Vấn đề thứ nhất, vị này hỏi là thể nghiệm thấy việc dụng công học Phật có ma sự, là sự việc vô hình, xin hỏi sư phụ đến lúc nào thì ma mới rời đi, không chướng ngại chúng ta nữa?
Ma chướng là nhất định có, ma từ đâu mà có vậy? Bạn nói đây là việc vô hình, vô hình có hai ý nghĩa; hay nói cách khác, bạn không nhìn thấy, bạn cũng không nghe thấy, bạn cũng không tiếp xúc được, nhưng nó thật sự gây ra chướng ngại cho bạn, ma này là đến từ bản thân. Thế Tôn đã nói cho chúng ta biết trong kinh Bát Đại Nhân Giác, ma có bốn loại lớn, ngũ ấm ma, phiền não ma đều là từ trong ý thức của bản thân mình sanh ra, đây thuộc về nghiệp chướng; cũng chính là từ vô lượng kiếp đến nay chúng ta đã tự tạo ra rất nhiều nghiệp bất thiện nên mới có hiện tượng này. Đây là 50 loại ấm ma mà trong kinh Lăng-nghiêm nói, 50 loại này phân phối ở trong “sắc, thọ, tưởng, hành, thức”, trong mỗi một loại thì Phật lại nói 10 loại, tổng cộng là 50 loại, đây đều là thuộc về bên trong. Loại thứ hai là oan thân trái chủ của bạn, việc này là thuộc bên ngoài, oan thân trái chủ từ đâu mà đến? Cũng chính là từ đời đời kiếp kiếp trong quá khứ đã kết oán thù với vô vàn chúng sanh, sự việc này rất phiền phức, số lượng rất nhiều, số lượng không cùng tận.
Lần trước, chính là mấy ngày trước, pháp sư Minh Hư nói với tôi, ông nói lão hòa thượng trên núi của ông có định công, ông có thể nhìn thấy những thứ vô hình, những gì ông nhìn thấy chính là oan thân trái chủ của mỗi một người đều xếp thành hàng rất dài, không nhìn thấy cuối hàng. Những lời này, chúng ta nghĩ thử thì thấy có thể tin tưởng, trong đời này thôi đã kết oán với những chúng sanh này không biết là bao nhiêu rồi, huống gì đời đời kiếp kiếp, vô lượng kiếp đến nay, bạn làm sao lại không có oan thân trái chủ cho được? Lúc bạn tu hành chưa có công phu thì họ không nói gì, những người này sẽ đợi bạn. Khi bạn đang thời vận tốt thì họ không đến, họ không động vào bạn; nhưng khi thời vận của bạn suy rồi, họ sẽ đến gây phiền phức, sẽ đến báo thù. Do đây có thể biết, đời người tại thế gian này nhất định không nên gây thù chuốc oán với chúng sanh, được vậy thì xem như bạn rất thông minh. Bạn nhất định phải có cảnh giác cao độ, cho dù gặp phải một số việc không như ý thì cũng phải có công phu nhẫn nại, quyết không khởi tâm oán hận, đem oán thù này hóa giải, “oan gia nên giải, không nên kết”, kết oán thù không có gì tốt cả, sau cùng vẫn là tự gây phiền phức cho chính mình, cái phiền phức này là đời đời kiếp kiếp không dứt, vô cùng đáng sợ. Đời người ở thế gian rất ngắn ngủi, có gì đâu mà phải gây khó dễ với người? Phật nói rất hay ở trong kinh, “phàm những gì có tướng đều là hư vọng”, “vạn pháp đều không, nhân quả chẳng không”, cho nên cần phải buông xuống, không nên chấp trước, vậy thì ma chướng của bạn liền ít đi.
Trước mắt khi chúng ta dụng công, gặp phải những cảnh giới này, Phật cũng dạy chúng ta làm thế nào để giải quyết những vấn đề này. Trong kinh Lăng-nghiêm nói rất hay, khi cảnh giới hiện tiền, không nên để ý nó, cứ hạ công phu miên mật như vậy, không để gián đoạn thì ma này sẽ rời xa ngay. Bất luận là ma dùng phương thức gì đối với bạn mà bạn có phản ứng, vậy thì thế lực của ma liền lớn; nếu bạn không có phản ứng thì nó liền đi mất, vì nó dùng pháp thuật này đối với bạn không có hiệu quả. Tôi năm xưa ở San Francisco, có một tỳ-kheo-ni xuất gia bị một người ngoại đạo dùng pháp thuật, sau khi tiếp xúc với người này trở về thì cảm thấy trong người không được khỏe, bị đau đầu. Vào lúc này bà nhận được một cuộc điện thoại, người ấy nói: “Bà hiện tại có phải đang đau đầu hay không?” Bà lập tức cảnh giác được là người ta đang dùng pháp thuật với mình, bà liền trả lời: “Đâu có, tôi rất khỏe, rất bình thường”, pháp thuật của người ấy liền không linh nghiệm nữa. Cho nên, nếu bạn không tiếp nhận thì họ đành phải đi thôi, bạn tiếp nhận thì sẽ khởi tác dụng. Cho nên trong kinh Lăng-nghiêm nói, khi cảnh giới hiện tiền mà bạn mặc kệ nó thì là cảnh giới tốt; bạn mà để ý tới nó thì là cảnh giới ma, cho nên ý niệm cũng không sanh, căn bản là không để ý đến, vậy thì tốt. Không những không để ý đến cảnh giới ma, mà cảnh giới Phật cũng đừng để ý, nếu bạn thường hay ưa thích cảnh giới Phật thì ma sẽ biến ra cảnh giới Phật giả để dụ hoặc bạn, để lừa gạt bạn, bạn liền bị mắc lừa. Cho nên, cho dù cảnh Phật hay cảnh ma thì thảy đều không để ý, nhất định y theo giáo huấn của kinh điển mà dụng công cho thật tốt.