THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 150
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 25/12/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Hôm nay vô cùng hiếm có, đạo tràng của chúng ta có 30 đồng tu đến từ Bắc Kinh, còn có đồng tu đến từ Mỹ, đến từ Hồng Kông, cho nên cuộc hội ngộ này vô cùng hiếm có. Các đồng học nghe kinh nghe pháp đều đã được một khoảng thời gian rồi, thế nhưng học Phật thì chúng ta nhất định phải nhận thức rõ ràng bản chất của Phật giáo là gì? Các tổ sư đại đức, bất luận là Hiển, Tông, Mật, Giáo, chúng ta thường hay nghe là tu từ căn bản, vậy thế nào là căn bản? Bản chất dạy học của nhà Phật, trong kinh Quán Vô Lượng Thọ Phật, Phật đã nói rất rõ ràng, rất tường tận, đó chính là đoạn kinh văn “tịnh nghiệp tam phước”, đặc biệt là hai câu đầu: “Hiếu dưỡng cha mẹ, phụng sự sư trưởng”, cho nên Phật pháp là hiếu đạo, Phật pháp là sư đạo. Tu từ căn bản chính là bắt đầu tu từ điều này, hiếu đạo và sư đạo làm đến viên mãn thì đã thành Phật. Cho nên, nhà Phật từ đầu đến cuối nói về chữ “hiếu”, nói về chữ “kính”, nếu như rời khỏi “hiếu kính” thì không phải là Phật pháp, đã tách rời khỏi Phật pháp rồi, cho nên chúng ta phải nhận thức bản chất của Phật pháp. Tu từ căn bản, căn bản là gì vậy? Căn bản là tâm, hiếu kính phải sanh khởi từ trong tâm, phải từ chân tâm chứ không phải từ vọng tâm, vọng tâm không phải là căn bản, chân tâm mới là căn bản. Cho nên, điều mà nhà Phật xem trọng nhất là chân tâm, Phật nói với chúng ta, dụng tâm của lục đạo chúng sanh không phải là chân tâm. Chân tâm ở trong Phật pháp Đại thừa có danh xưng là “tâm Bồ-đề”, tâm Bồ-đề là chân tâm, cho nên Phật thường khuyên mọi người phải phát tâm Bồ-đề, phát tâm Bồ-đề chính là dạy bạn dùng chân tâm, không được dùng giả tâm. Dụng tâm của phàm phu là hư tình giả ý, không phải chân thật, chân tâm vĩnh viễn không thay đổi, vọng tâm biến hóa trong từng sát-na, hay chúng ta còn gọi là cảm xúc, cảm xúc là vọng tâm, thiên biến vạn hóa, rất không ổn định. Thế nên, chúng ta phải hiểu được đạo lý căn bản dạy học của nhà Phật, nắm được trung tâm này rồi thì hết lòng nỗ lực học tập sẽ rất nhanh, sẽ không lãng phí nhiều thời gian, và cũng sẽ không đi vào những con đường oan uổng. Trong kinh Hoa Nghiêm, Thiện Tài đồng tử đã làm tấm gương cho chúng ta, một đời viên mãn thành Phật. Vì sao ngài có thể làm được? Bởi ngài biết dùng chân tâm, người thông thường như chúng ta tu hành, vì sao thường nói phải tu ba đại a-tăng-kỳ kiếp? Vì họ không biết dụng tâm, họ dụng tâm không chân thật. Nếu dụng tâm chân thật thì sẽ rất nhanh, thành Phật đâu cần thời gian dài như vậy, đạo lý này chúng ta nhất định phải hiểu.
Cho nên, học Phật nhất định phải bắt đầu từ “hiếu dưỡng cha mẹ”, hết thảy chư Phật Bồ-tát đều là hiếu tử, hết thảy chư Phật Bồ-tát đều là học trò ngoan, nếu như chúng ta lơ là đi điều kiện này thì tu học cả đời này của chúng ta đều là uổng công. Hay nói cách khác, chúng ta vẫn tiếp tục không ngừng tạo tam đồ lục đạo, nhất định không thoát khỏi lục đạo luân hồi, nếu muốn ngay trong đời này thật sự thành tựu thì không thể không thật sự dụng công. Đã là sư đạo, là hiếu đạo, vì vậy ân đức không thể không xem trọng, trong xã hội hiện nay, hiện tượng vong ân bội nghĩa rất nhiều. Phật dạy chúng ta “tri ân báo ân”. Cụ Triệu Phác ở Bắc Kinh đã viết bốn chữ “tri ân báo ân”, chúng tôi đã đem bốn chữ này in ra rất nhiều, đã in mười mấy vạn tờ lưu thông trên khắp thế giới, nhằm thức tỉnh mọi người tri ân báo ân, đây là đạo lý căn bản của hiếu thân tôn sư. Một chút lòng tốt của người khác đối với chúng ta, chúng ta không được quên, thường xuyên phải nhớ nghĩ, nếu có cơ hội thì nhất định không quên báo ân, niệm niệm khắc ghi. Đời người ở thế gian, chúng ta được thân thể, sanh mạng này là ân của cha mẹ, đặc biệt là ân dưỡng dục của cha mẹ, khi còn nhỏ, cha mẹ chăm sóc tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí, chúng ta cần phải thể hội được. Cho nên Phật dạy người, bạn lễ Phật, trong nhà bạn có hai vị Phật sống, bạn có biết hay không? Hai vị Phật sống mà Thế Tôn nói đến chính là cha mẹ trong nhà của bạn, bạn phải cung kính cúng dường.
Chúng ta hiểu rõ đạo lý này rồi, biết được làm thế nào tu hành, đây là điều thầy giáo dạy bảo. Bổn sư của chúng ta chính là Thích-ca Mâu-ni Phật, vị thầy hiện nay của chúng ta là đệ tử truyền thừa của Thích-ca Mâu-ni Phật, thế nhưng nếu chúng ta không có được giáo huấn của thầy thì chúng ta làm sao biết được những đạo lý lớn này, chúng ta làm sao thành tựu được quả báo thù thắng như vậy? Cho nên, chúng ta hôm nay tự hành, giúp đỡ người khác, điều cơ bản nhất chính là tri ân báo ân. Chúng tôi ngày nay đạt được một chút lợi ích trong Phật pháp là nhờ nhận được giáo huấn của thầy, trong giảng đường của chúng tôi, phòng học của chúng tôi, mọi người các bạn đều nhìn thấy ảnh mấy vị thầy của tôi đều được treo ở trên kia. Phía trước là tiên sinh Phương Đông Mỹ, tôi học Phật là do thầy giới thiệu, tôi học triết học với thầy, thầy nói với tôi, triết học cao nhất trên toàn thế giới là triết học kinh Phật, học tập Phật pháp là sự hưởng thụ cao nhất của đời người. Sau này tôi tiếp xúc với Phật pháp thì đại sư Chương Gia là người đầu tiên dạy tôi, phía bên này là ảnh của đại sư Chương Gia, ngài là người Nội Mông Cổ, tôi theo học với thầy ba năm, đặt định nền tảng Phật pháp. Khi lão nhân gia ngài vãng sanh rồi, đến năm sau thì tôi thân cận với lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam. Ảnh phía bên kia là của thầy, tôi theo học với thầy mười năm, học tập kinh giáo với thầy. Một tấm hình khác là lão cư sĩ Hạ Liên Cư, ngài là người hội tập kinh Vô Lượng Thọ, sự cống hiến của ngài đối với Tịnh tông thời mạt pháp là hiếm có bậc nhất! Chúng ta hôm nay đọc tụng thọ trì kinh Vô Lượng Thọ, đây là ân đức của ngài; cư sĩ Hoàng Niệm Tổ ở Bắc Kinh là học trò của ngài. Chúng ta niệm niệm không quên ân đức của thầy.