/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 147

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 22/12/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Mời xem Cảm Ứng Thiên đoạn thứ 79:

Vặn loạn quy mô, dĩ bại nhân công. Tổn nhân khí vật, dĩ cùng nhân dụng.

紊亂規模。以敗人功。損人器物。以窮人用。

Rối loạn phép tắc, khiến hỏng công sức. Phá hoại vật dụng, khiến người cùng khốn.

Chúng ta xem bốn câu này, đây cũng là việc làm rất thất đức, thế nhưng chúng ta trong không hay không biết rất dễ phạm phải. Chữ “quy mô” chính là quy chế, quy củ mà ngày nay nói đến, có câu “gia có gia quy, quốc có quốc pháp”. Con người là loài động vật chung sống thành đoàn thể, mọi người cùng chung sống thì nhất định phải có quy củ, nếu không có quy củ thì sẽ loạn. Đoàn thể càng lớn thì đương nhiên quy củ sẽ càng nhiều, càng phải nghiêm ngặt. Chúng ta là một phần tử trong đoàn thể thì nhất định phải biết thân phận của mình. Người phá hoại quy củ, hiện nay gọi là giai cấp đặc quyền, tự mình cho rằng mình có đặc quyền nên có thể không cần tuân thủ quy củ làm việc, điều này sai rồi. Hưng vượng của đoàn thể, an nguy của xã hội đều là nhờ vào sự bảo vệ của những quy định, pháp lệnh, điều lệ này. Một người có đức hạnh, người có học vấn, người có lương tâm nhất định sẽ vô cùng tôn trọng pháp luật, tuân thủ quy củ, nhất định không dám làm rối loạn; khi làm rối loạn thì không những bạn phá hoại đoàn thể này, trong chú giải nói: thật sự là việc thương thiên hại lý, phá hoại lương tâm. Chúng ta nghe đến câu này cảm thấy đâu có nghiêm trọng gì! Nhưng nếu tư duy kỹ lưỡng thì đích thực là như vậy. Bạn làm ra một tấm gương không tốt, bạn có thể dùng đặc quyền thì người khác cũng có thể dùng, thế là tuy quốc gia có pháp lệnh, quy định của quốc gia tuy là có nhưng không được chấp hành. Đoàn thể tuy có đặt ra quy định, ví dụ như trong chùa chiền chúng ta có “quy định chung của thường trú”, nếu như mọi người không tuân thủ thì quy định, quy ước này giống như tờ giấy bỏ đi, vậy thì đoàn thể này làm sao không loạn cho được? Chúng ta phải suy nghĩ đến đạo lý này, biết được những chân tướng sự thật này, đặc biệt trong cửa Phật, chúng ta tuân thủ giới luật, tuân thủ quy định thì chính là tôn trọng Phật pháp, chính là tôn trọng xã hội, tôn trọng hết thảy chúng sanh. Lý và sự đều nhất định phải thông đạt rõ ràng, tuyệt đối không dám làm trái, không dám phá hoại!

Những việc này thật ra mà nói xưa nay trong và ngoài nước đều có, đây là một loại tâm lý không bình thường của loài người, loại tâm lý này sanh khởi từ đâu? Sanh ra từ kiêu mạn, kiêu ngạo, ta mạnh hơn người khác; người khác không bằng ta, việc này ta làm được, người khác không làm được, người khác phải tuân thủ quy củ, ta có thể không cần tuân thủ quy củ, đó là sanh khởi từ tâm kiêu mạn, phiền não rất nặng. Người không có trí tuệ, người chưa nhận qua giáo dưỡng tốt thì tham sân si mạn không những không hàng phục được, mà thật ra là hằng ngày đang tăng trưởng, họ tập thành thói quen rồi, không biết sửa đổi. Tuy rằng hằng ngày đọc sách thánh hiền, thậm chí hằng ngày có cơ duyên nghe Phật pháp, nghe được giáo huấn của thánh nhân, nhưng họ đã dưỡng thành thói quen, đã hình thành tập khí rồi. Ngạn ngữ có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời”, tuy không phải là bản tánh nhưng họ đã dưỡng thành tập tánh, thành tập tánh thời gian lâu rồi thì cũng không dễ gì thay đổi được. Cũng vì sự thật này nên người xưa khuyên việc dạy học phải bắt đầu dạy từ khi còn nhỏ, vậy sẽ dễ dạy! Thánh nhân Trung Quốc rất tài giỏi, khuyên chúng ta bắt đầu dạy từ trong thai, khi người mẹ mang thai liền bắt đầu giáo dục trẻ nhỏ từ trong bụng mẹ. Trong đời sống thường ngày, khởi tâm động niệm phải thuần chánh, tính tình phải ôn hòa, cử chỉ phải khoan thai, cái này đều ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên bắt đầu từ thai giáo.

Người hiện nay không hiểu được đạo lý này, cho rằng làm như vậy nghe vẻ thái quá. Người làm cha mẹ chỉ quan tâm đến bản thân mà không quan tâm đến thế hệ sau, đây là không có trách nhiệm đối với xã hội, không có trách nhiệm đối với quốc gia dân tộc, không có trách nhiệm đối với hạnh phúc của hết thảy chúng sanh, không chịu trách nhiệm thì tạo tội nghiệp. Cho nên thế giới này ngày nay có rất nhiều tai nạn, thiên tai nhân họa, truy tìm nguyên nhân thì chính là do không chịu trách nhiệm nên tạo tội nghiệp chiêu cảm lấy quả báo. Tuy rằng Phật Bồ-tát từ bi, trong kinh Vô Lượng Thọ nói mấy câu: “Đời trước không tốt, không biết đạo đức”, đời trước là thế hệ trước, là tiền bối, họ không dạy chúng ta thì chúng ta làm sao biết được? Như độ tuổi này của tôi còn nhận được vài năm giáo dục, nhưng không nhiều, chỉ là hai, ba năm mà thôi. Sau đó gặp phải người Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, tám năm kháng chiến, thời gian này phải lưu lạc khắp nơi, chúng tôi rời xa gia đình từ rất nhỏ, đi theo trường học, cũng không tệ, thầy giáo trong trường rất tốt. Người làm thầy thời đó và thầy hiện nay không giống nhau, cho nên chúng tôi vĩnh viễn không quên ân huệ của thầy. Thầy đã thay cho cha mẹ, bởi vì thường được nghe thầy dạy bảo nên hiểu được một chút đạo lý, cái rễ này là được cắm xuống từ đây. Những vị thầy tốt như thế này đối xử với học trò như con cái của mình, dạy bảo hết sức có trách nhiệm, hiện nay không thấy nữa rồi. Thật ra mà nói, có những vị thầy nhiệt tâm, từ bi như vậy, nhưng không tìm được học trò, thói đời ngày tệ.

/ 195