/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 144

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 15/12/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Mấy hôm nay, chúng ta tiếp xúc với rất nhiều các đồng học đến từ Trung Quốc đại lục và Hồng Kông, tôi thấy mọi người đều đang hết sức tinh tấn, khiến chúng tôi cảm thấy rất vui mừng. Khi tu học thì vấn đề và chướng ngại thường rất khó tránh khỏi, nguyên nhân là chúng ta đối với lý luận, phương pháp và cảnh giới hiểu được chưa đủ thấu triệt, cho nên lo lắng đương nhiên là khó tránh khỏi. Hôm qua có một vị đồng tu đến nói với tôi, anh cảm nhận sâu sắc rằng tai nạn của thế gian quá nhiều, và cũng cảm thấy sống trên thế gian này không còn ý nghĩa gì, tinh thần rất sa sút, nói với tôi: “Con cái gì cũng buông xuống rồi, con hiện tại nhất tâm niệm Phật, chỉ mong sớm một ngày vãng sanh thế giới Tây Phương Cực Lạc.” Thế nhưng lại nói với tôi: “Con hiện nay chỉ còn lại mấy vạn đồng, nếu chi phí cho sinh hoạt dùng hết rồi thì đời sống của con phải làm sao?” Tôi nghĩ những người giống như anh, giống như cách nghĩ, cách làm này của anh không chỉ có một mình anh. Phát tâm như vậy rất tốt, nguyện vọng cầu sanh Tịnh độ không thể nói là không khẩn thiết, thế nhưng có thể vãng sanh hay không thì lại là vấn đề lớn. Tại sao không thể vãng sanh? Vì anh đã làm sai. Việc vãng sanh làm sao có thể sốt ruột được? Nóng ruột muốn mau chóng đi, trên nguyên lý là nói được thông, nhưng cách làm lại không như pháp. Bạn vẫn sợ phí sinh hoạt của bạn dùng hết rồi thì không còn tiền nữa, đây chẳng phải là tự sanh phiền não hay sao!

Cho nên tôi nói với anh, trong kinh luận, Phật thường khai thị cho chúng ta, hết thảy phải tuỳ thuận tự nhiên. Công việc chúng ta mỗi ngày cần làm thì vẫn làm như cũ, không chỉ nói người tại gia, mà người xuất gia cũng không ngoại lệ, đại đức xưa có nói: “Làm hoà thượng một ngày thì đánh chuông một ngày.” Chúng ta mỗi ngày đều phải đem bổn phận công việc của mình làm cho tốt, đây gọi là học Phật. Còn về buông xuống, cái cần buông xuống thì anh ấy không buông xuống, cái không cần buông xuống thì anh ấy lại buông xuống. Anh ấy đem công việc của mình buông xuống, đây là cái không cần buông xuống; cái cần buông xuống chính là lo lắng trong tâm, vướng mắc trong tâm, cái này phải buông xuống, để trong tâm chỉ có A-di-đà Phật, chỉ có thế giới Tây Phương Cực Lạc. Ngoài điều này ra thì hết thảy lo lắng, vướng mắc thảy đều phải buông xuống, đây mới gọi là thật sự buông xuống. Anh làm sai rồi, không phải là học Phật rồi thì nhà cũng không quan tâm, công việc cũng không cần, nếu mọi người học Phật đều học như vậy thì Phật pháp sẽ không thể trụ tại thế gian. Vì sao vậy? Bởi đã phá hoại pháp thế gian. Thế Tôn trong kinh luận thường khai thị cho chúng ta: “Phật pháp tại thế gian, không hoại pháp thế gian.” Bạn phá hoại pháp thế gian thì làm sao chấp nhận được! Phật pháp không những không phá hoại pháp thế gian mà Phật pháp có thể tùy thuận pháp thế gian, cho nên Phật pháp nhận được sự hoan nghênh của quảng đại quần chúng, đạo lý chính ở chỗ này. Quý vị nhất định phải biết, buông xuống là buông xuống từ trong tâm chứ không phải buông xuống ở trên sự. Nếu trong tâm quả nhiên buông xuống rồi thì trên sự nhất định không có chướng ngại, đó gọi là “lý sự vô ngại, sự sự vô ngại”. Nếu trên sự nhất định phải buông xuống, vậy thì Thích-ca Mâu-ni Phật cũng phải buông xuống rồi, hà tất phải giảng kinh thuyết pháp 49 năm? Bạn nghĩ xem Phật Bồ-tát vì chúng ta mà thị hiện, tổ sư đại đức vì chúng ta mà diễn thuyết, chúng ta từ chỗ này mà thể hội, không thể hiểu sai dụng ý của Phật.

Vậy niệm Phật như thế nào? Cả ngày từ sáng đến tối giữ lấy câu A-di-đà Phật, có thể vãng sanh không? Tại sao người xưa lại nói “hét bể cổ họng cũng uổng công”? Chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn, điều kiện của vãng sanh là “tâm tịnh thì cõi Phật tịnh”. Niệm Phật là cách thức, mục đích ở đâu? Mục đích là niệm được tâm thanh tịnh, dùng câu Phật hiệu này để đánh bạt đi tất cả vọng tưởng, phiền não, tạp niệm, phân biệt, chấp trước của chúng ta, đây gọi là niệm Phật. Người niệm Phật nhất định phải tin sâu nhân quả, quy luật của nhân quả gọi là “một miếng ăn, một hớp nước, không gì không định trước”, cho nên không cần phải đi tranh giành, không cần phải đi phan duyên, hãy an phận giữ mình. Đời sống thường ngày chỉ cần có thể mặc được ấm, ăn được no, có một căn nhà nhỏ để che mưa che nắng là đủ rồi! Nếu còn dư ra thì phải biết giúp đỡ người khác, phải phát tâm tu bố thí nhiều để tích lũy công đức, phước tuệ song tu.

/ 195