/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 132

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 17/11/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người! Chúng ta tiếp tục xem đoạn thứ 64 của Cảm Ứng Thiên:

Dĩ ác dịch hảo, dĩ tư phế công.

以惡易好。以私廢公。

Dùng đồ xấu thay cho đồ tốt, vì việc tư mà bỏ việc công.

Và đoạn thứ 65:

Thiết nhân chi năng, tế nhân chi thiện.

竊人之能。蔽人之善。

Trộm cắp tài năng người khác, che lấp việc thiện của người.

Chúng ta xem hai đoạn này. Những việc này đều là những việc mà chúng ta rất dễ phạm phải trong đời sống hằng ngày, gọi là “kén chọn”. Bất luận ở trường hợp nào, trong hoàn cảnh như thế nào, người giác ngộ và người chưa giác ngộ khác nhau chính là ở điểm này. Người giác ngộ là sống ở thế gian này vì chúng sanh; người mê hoặc là sống ở thế gian này vì lợi ích của chính mình. Sống ở thế gian này là vì lợi ích của chính mình, đương nhiên phải chịu quả báo luân hồi, gọi là “thiện có thiện báo, ác có ác báo”, lục đạo luân hồi là nhà của họ. Nếu như sống vì chúng sanh, hết thảy vì chúng sanh thì lục đạo không liên quan đến họ nữa. Cho nên, người mê hoặc cho dù ở trong hoàn cảnh nào, gặp cái gì tốt thì luôn chiếm hữu cho riêng mình, cái không tốt thì đưa cho người khác. Chúng ta bình lặng mà quan sát thì có thể thấy được, sau khi nhìn thấy thì quay đầu suy ngẫm thử xem bản thân chúng ta đối nhân, xử thế, tiếp vật như thế nào? Có phạm phải ác này hay không? Cho nên bình lặng mà suy nghĩ thì chính mình sẽ rõ ràng. Chúng ta là người trong luân hồi, hay chân thật là người của thế giới Tây Phương Cực Lạc? Nếu như thật sự là người của thế giới Tây Phương Cực Lạc đến trong luân hồi này để giúp đỡ người khác, gọi là cứu độ hết thảy chúng sanh. Cứu độ hết thảy chúng sanh thì phải lấy hành vi biểu hiện cho người khác xem, người thế gian tham ái còn chúng ta thí xả; người thế gian muốn thứ tốt, chúng ta thì lấy thứ không tốt; cái gì mà các bạn không cần thì mình lấy, thứ mà các bạn cần thì tận lực cúng dường các bạn. Năm xưa khi Thích-ca Mâu-ni Phật còn tại thế, quần áo mà người xuất gia mặc trong tăng đoàn gọi là phấn tảo y. Thế nào gọi là phấn tảo y? Quần áo mà người ta mặc cũ rách, không cần nữa, mang vứt ra đống rác, người xuất gia nhặt nó về, trong đó vẫn còn một vài chỗ có thể dùng được, cắt mảnh vải này ra, may ghép lại, cứ như vậy mà may thành một bộ y phục. Cho nên, chúng ta thấy y mà người xuất gia đắp có từng mảnh từng mảnh, những mảnh vải đó là gì? Là nhặt từ khắp nơi lại. Bởi vì chất liệu không giống nhau, màu sắc cũng không giống nhau, mặc vào thì rất khó coi, nhất định phải nhuộm lại, cho nên gọi là y nhiễm sắc. Đây là Thế Tôn, Phật Bồ-tát làm ra tấm gương cho chúng ta xem, giáo hóa người đời, tập khí ác này mới có thể đoạn tuyệt.

“Vì việc tư mà bỏ việc công” cũng là hiện tượng rất phổ biến, có một chút địa vị, có một chút quyền thế thì ra sức lợi dụng, lợi dụng quyền thế của mình để cầu lấy lợi ích của mình. Hối lộ, không sai, là người ta mang tới tặng, nhưng trong Phật pháp gọi nhận hối lộ là trộm cắp; tuy chúng ta không đi ăn trộm, là người ta đưa tới, nhưng họ không phải là cam tâm tình nguyện mang tới, họ đến nhờ vả bạn, bất đắc dĩ phải mang đến, đó là trộm cắp. Thủ đoạn trộm cắp rất nhiều, phương pháp rất nhiều; hay nói cách khác, phàm là thứ không nên được, bất luận là dùng cách thức gì, khi bạn có được thì đều gọi là trộm cắp, giới trộm cắp. “Dùng đồ xấu thay cho đồ tốt, vì việc tư mà bỏ việc công”, phải xem mức độ lớn nhỏ, tầm ảnh hưởng lớn nhỏ, thời gian ảnh hưởng dài ngắn của sự việc này mà kết tội. Cho nên trong Phật pháp, trước đây chúng ta từng đọc qua câu “che giấu, cản trở tài năng người khác”, tôi từng báo cáo qua với quý vị, những câu này gần như đều có quan hệ liên đới với nhau.

Giống như hiện nay chúng ta lưu thông Phật pháp, cho dù là lưu thông kinh điển, lưu thông băng đĩa, chúng ta lấy việc này làm thí dụ. Những việc này mọi người ủy thác bạn đi làm, liên quan đến tiền bạc, nếu như bạn cắt giảm tiền, chiếm một phần trong số tiền đó làm của riêng thì tội này vô cùng nặng. Chúng ta in sách, bạn có hết lòng đi chọn lựa giấy, có hết lòng mà suy nghĩ hay không? Cân nhắc rất nhiều phương diện, nếu như mong muốn quyển kinh này có thể lưu truyền lâu dài thì bạn nhất định phải chọn giấy tốt, vậy mới có thể bảo tồn thời gian dài. Giấy của người phương Tây, hiện nay giấy cao cấp là giấy kinh thánh, có thể bảo tồn 200 năm; các loại giấy bình thường, độ bền của nó nhiều nhất là 100 năm, đến lúc đó thì giấy sẽ biến thành bột. Tuy giấy của Trung Quốc nhìn không đẹp bằng giấy của ngoại quốc nhưng mà lại lâu, giấy mao biên của Trung Quốc có thể bảo tồn 500 năm, giấy tuyên, giấy liên sử của Trung Quốc, không biết bạn có biết giấy liên sử không? Giấy liên sử rất mỏng rất mềm, đều có thể bảo tồn 1.000 năm. Cho nên chúng ta muốn in sách, có suy nghĩ đến việc này hay không? Nếu như đây là sách thiện, hy vọng nó có thể bảo tồn dài lâu, vậy nên giao sách này cho ai? Giao cho các thư viện sách sưu tầm bảo tồn, như vậy có thể truyền được dài lâu, chúng ta phải suy nghĩ đến vấn đề này, không nên so đo tính toán giá thành. Nếu như để phổ cập, để tuyên truyền, hy vọng rất nhiều người có được, vậy giấy kém hơn một chút cũng không sao, số lượng cần lớn, thế nên trọng điểm xem xét đặt ở chỗ này. Chúng ta phải làm như thế nào? Nhất định phải làm đến tận thiện tận mỹ, khi người ta cầm sách trên tay thì sanh tâm hoan hỷ. Dùng tiền, một đồng một xu cũng không thể lãng phí, lãng phí là tạo tội nghiệp, cho nên công tư phải phân biệt thật rõ ràng.

/ 195