THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 109
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 14/10/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Mời mở Cảm Ứng Thiên, câu thứ 47:
Thọ ân bất cảm, niệm oán bất hưu.
受恩不感。念怨不休。
Nhận ơn chẳng cảm kích, nhớ oán mãi chẳng thôi.
Đây đều là đại ác trong ác nghiệp. Ba hàng đầu tiên trong chú giải nói được rất hay: “Ân đức của một bữa cơm, người xưa nhất định báo đáp, nếu chưa có khả năng báo đáp thì nhất định phải khắc sâu trong lòng, luôn nhớ ân ấy, không thể quên mất.” Đây là cổ thánh tiên hiền Trung Quốc, không những dạy bảo chúng ta mà còn làm cho chúng ta xem. Trong Trí Độ Luận nói: “Nhận ơn chẳng cảm kích, còn thua cả súc sanh.” Đây là Phật nói trong kinh. Nhận ân huệ của người khác mà không có tâm cảm niệm thì không bằng cả súc sanh. Súc sanh chính là những thú cưng được rất nhiều người nuôi trong nhà, như nuôi chó, nuôi mèo, chúng đều biết cảm ơn. Trong Đại Trí Độ Luận, Thế Tôn có giảng bốn khoa mục tu học của Nhị địa Bồ-tát, trong đó có một điều là “tri ân báo ân”. Bốn chữ mà ông Triệu Phác Sơ viết, ông là viết tựa đề cho tạp chí, sau khi tôi xem xong thì cắt chúng ra rồi phóng lớn, làm thành một bức hoành, mọi người đều nhìn thấy rồi đó. Câu nói này trong xã hội hiện tại, chúng ta phải đặc biệt đề xướng, một người có thể tri ân báo ân, cho dù không học Phật, không cầu thoát khỏi tam giới, đời sau cũng nhất định được đại phước báo trời người; mà ngược lại nếu vong ân phụ nghĩa thì nhất định ở trong tam đồ. Quý vị đều thấy được rất nhiều trong sự tích cảm ứng nhân quả.
Một đời của tôi, thật ra mà nói không có đại trí tuệ gì, cũng không có công phu tu hành chân thật gì, tôi chỉ có một chút thành tâm, chân thành, tri ân báo ân. Những nơi tôi đã đi qua, những người tôi đã gặp qua, trong cả đời này tôi đều niệm niệm không quên, cả đời đích thực là sống trong thế giới cảm ơn. Người khác đối tốt với chúng ta, chăm sóc chu đáo cho chúng ta, chúng ta chỉ nhớ đến điểm tốt của họ, tuyệt đối không nhớ khuyết điểm của họ. Các bạn đồng học ở cùng tôi thời gian dài chắc là có thể nhận ra được. Trước đây tôi ở thành phố Dallas nước Mỹ, thầy Ngộ Bổn ở cùng với tôi, có người hỏi ông ấy cảm nhận gì về tôi. Thầy Ngộ Bổn nói với họ là pháp sư Tịnh Không tuyệt đối không nhớ oán, ông ấy nói có thể đắc tội với tôi nhưng tôi sẽ không ôm hận, sẽ không báo thù, ông ấy nói pháp sư Tịnh Không là một người quân tử, chuyện này là những tín đồ khác nói cho tôi biết. Tôi gật đầu, pháp sư Ngộ Bổn cũng biết nhìn người, nhưng câu phía sau thì không được chuẩn lắm. Có thể ức hiếp quân tử, bởi vì họ sẽ không báo thù, đắc tội với họ thì cũng không cần lo lắng, không sao cả; nhưng không thể đắc tội với tiểu nhân, đắc tội với tiểu nhân thì họ sẽ báo thù. Cũng xem như là rất khó được, không dễ gì. Cho nên cả đời tôi thật ra mà nói đều chịu rất nhiều oan ức sỉ nhục, nhưng không để ở trong lòng, thế nên chúng tôi rất vui vẻ, ngày tháng trải qua rất tự tại.
Từ ngày bắt đầu học Phật thì đều bị đố kị, đố kị đương nhiên sẽ có sỉ nhục, thậm chí là hãm hại, ngày tháng khổ sở như thế nào tôi cũng đều có thể vượt qua. Cả đời tôi không hề tỏ vẻ gì đó, thông thường người trong xã hội nói về vinh dự, tôi không cảm thấy vinh dự. Có cảm thấy vinh dự thì liền có tâm cao thấp, ngày nay nói người đó là giai cấp đặc quyền, liền có tâm cao thấp; có tâm cao thấp thì tâm không bình đẳng, “tôi ở trên người khác, người khác đều không bằng tôi”. Chúng ta học Phật, Phật là tâm bình đẳng, Phật là tâm thanh tịnh. Chúng ta học Khổng lão phu tử, tâm của Khổng lão phu tử cũng thanh tịnh bình đẳng giống như Phật vậy, điều này phải biết. Đại thánh hiền thế gian và xuất thế gian dạy bảo chúng ta chỉ có một sự việc, đó là chân thật phát tâm, phát tâm này nhà Phật gọi là phát tâm Bồ-đề. Cái gì là tâm Bồ-đề? Tâm phục vụ cho hết thảy chúng sanh. Nhà Nho nói về “lễ”, tinh thần của lễ là gì? Hạ mình mà tôn người, không phải là ngạo mạn. Bạn xem Phật pháp, Thiện Tài đồng tử 53 tham, mỗi một vị thiện tri thức đều nói chính mình không bằng người khác, trong vô lượng pháp môn chính mình chỉ biết một môn. Lấy tỳ-kheo Kiết Tường Vân mà nói thì tu một môn là pháp môn niệm Phật, pháp môn niệm Phật cũng có nhiều loại. Trong pháp môn niệm Phật, ngài chỉ biết một loại, không bằng người khác, trí tuệ đức hạnh thảy đều không bằng người, đó là biểu hiện của chư Phật Như Lai. Nếu cảm thấy cái nào cũng giỏi hơn người khác, đáng được kiêu ngạo, vậy thì hoàn toàn trái ngược với đại đạo của nhà Phật và nhà Nho.