THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 108
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: 13/10/1999
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng tu, chào mọi người! Trong Cảm Ứng Thiên nói đến “thị phi”, “hướng bội”, chúng ta nhất định phải lưu ý. Mỗi chữ, mỗi câu mà trong bài văn này nói, đối với sự tu học và đời sống của chúng ta đều vô cùng quan trọng. Đề xướng của Ấn Tổ chính là bảo chúng ta phải tôn trọng, học tập bài văn này giống như là đối với kinh Phật vậy. Kiến lập của Phật pháp mọi người đều biết, trong Quán Kinh đã nói rất rõ ràng, “tam phước” chính là nền tảng của Phật pháp. Đặc biệt là Cảm Ứng Thiên Vựng Biên, với những giải thích và dẫn chứng, chúng ta phải hết lòng tỉ mỉ mà đọc, vì đây nói rõ tường tận về tam phước. Trong tam phước đặc biệt nhất là điều đầu tiên, điều đầu tiên là căn bản của căn bản, là nền tảng của nền tảng, nếu như không có điều này thì những điều khác đều vô ích.
Học Phật, mỗi người chúng ta đều là đời đời kiếp kiếp đã học tập. Chúng ta phải hiểu rõ thí dụ trong kinh Vô Lượng Thọ. Nhóm người A-xà vương tử trong đời quá khứ đã học Phật, đã từng cúng dường 400 ức Phật mà hiện tại vẫn là phàm phu. Chúng ta thấy họ thì có thể nghĩ đến chính mình, tự mình cũng là trong vô lượng kiếp không biết đã cúng dường bao nhiêu ức chư Phật Như Lai rồi, hiện tại vẫn là hình dáng như vậy. Nguyên nhân do đâu? Không quay đầu, không giác ngộ. Những gì tu học, tu được trong nhiều đời nhiều kiếp đều là phước báo nhân thiên, vẫn tạo tội nghiệp như cũ, học Phật mà vẫn còn chướng ngại Phật pháp, phá hoại Phật pháp, chúng ta có làm như vậy hay không? Trong không hay không biết đều đang làm, đã làm mà không biết, vẫn cho rằng mình đang hộ trì Phật pháp, đây chính là không quay đầu.
Phật Bồ-tát, chúng ta đã đọc qua rất nhiều trong kinh giáo, nhất định là tùy duyên mà không phan duyên, phan duyên thì sẽ mất đi tâm thanh tịnh, nhất định phải làm tấm gương tốt cho xã hội đại chúng. Cho nên, có người chướng ngại thì Phật Bồ-tát mặc họ chướng ngại; có người phá hoại thì tùy họ phá hoại. Phật độ chúng sanh là thời gian lâu dài, không phải thời gian ngắn. Bạn chướng ngại, bạn phá hoại, bạn tạo tội nghiệp thì bạn phải chịu thọ báo, Phật Bồ-tát vì sao không lập tức chỉnh sửa lại? Chẳng qua là thị hiện tùy duyên. Chúng ta có thể học được sự tùy duyên của Phật Bồ-tát thì tâm địa của mình sẽ thanh tịnh, thường sanh trí tuệ, cho nên ý nghĩa này rất sâu, rất rộng. Phật Bồ-tát nếu như vì một người mà dạy bảo họ thì sẽ sinh ra tác dụng phụ với rất nhiều người khác, vậy thì sai lầm này sẽ rất lớn, cho nên vì toàn bộ đại chúng mà có thể hy sinh một số ít người để cho số ít đó từ từ thành tựu sau. Tóm lại là để cho họ tự mình giác ngộ, quay đầu, vậy mới tốt. Miễn cưỡng khuyên họ quay đầu thì chưa chắc thật sự quay đầu, ngoài mặt thì không thể không phục nhưng trong tâm thì không phục. Phật Bồ-tát làm việc là phải khiến người tâm phục khẩu phục, không miễn cưỡng, không có một chút miễn cưỡng nào. Làm không thành công thì đời sau lại tái lai; đời sau không thành công thì đời sau nữa, kiếp này không thành công thì vô lượng kiếp sau lại giảng nói, đây là Phật Bồ-tát. Không giống chúng ta, chúng ta có lúc tâm từ bi ta quá mức, quá khẩn thiết, hy vọng lập tức thành tựu ngay, thật ra là không thể lập tức thành tựu. Khuyên giải chúng sanh vẫn là chúng sanh có thiện căn, thời tiết, nhân duyên phải chín muồi, vừa khuyên mà họ nghe hiểu thì họ giác ngộ, họ sẽ quay đầu; họ không chịu quay đầu vậy thì tùy theo họ, nhất định phải hiểu đại đạo lý này. Phải hiểu được “thị phi”, nhất định phải thật rõ ràng, thật sáng tỏ thì chúng ta mới tránh khỏi tạo tác lỗi lầm.
Những việc mà chúng tôi đã làm tại Singapore, các bạn ở bên cạnh đều rõ ràng, đều nhìn thấy, nhưng trong xã hội vẫn có một số người hiểu lầm, cho nên đã đồn nhảm sinh sự rất nhiều. Chúng tôi đề xướng kinh Vô Lượng Thọ, bản hội tập của lão cư sĩ Hạ Liên Cư, người phản đối cũng không ít, việc này thầy Lý sớm đã nói với tôi. Vì sao lại phản đối? Không buông xuống vọng tưởng, phân biệt, chấp trước; chẳng rõ đúng sai nên “hướng theo điều không đúng”. Cho nên việc mà những người này làm thì chúng ta phải nên tha thứ cho họ. Họ phát biểu ở trên báo, phát biểu ở trên tạp chí, tôi đều xem thấy, người ta đem đến cho tôi xem, rất nhiều đồng học nói chúng ta phải đi phản bác. Không cần thiết, không cần phải rước lấy những phiền phức đó, nếu có nhiều thời gian như vậy thì hãy lão thật niệm Phật, không nên đi kiện tụng tranh luận với người ta, không quan tâm đến thì được rồi. Chúng ta nhất định nắm chắc phần vãng sanh Cực Lạc là được rồi, mặc họ hủy báng như thế nào, tôi vẫn là đến thế giới Cực Lạc của tôi, tôi vẫn là thân cận A-di-đà Phật, còn bạn đi đến nơi đâu? Điều này tôi không biết. Như vậy tốt!