/ 195
1

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Tập 104

Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore

Thời gian: 05/10/1999

Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu


Chư vị đồng học, chào mọi người. Hôm qua giảng đến câu “hư vu trá ngụy, công kiết tông thân” (bịa đặt dối trá, công kích thân thuộc).

Bốn chữ phía trước tôi đã giới thiệu qua, bốn chữ phía sau này thì chưa giảng. Trong chú giải của Vựng Biên nói được rất rõ ràng: “Cùng họ gọi là tông, khác họ gọi là thân”, cho nên tông và thân là có phân ra, nhưng quan hệ đều rất là mật thiết. Trong đây nói rất hay: “Tuy có xa gần, thân sơ khác nhau, thật sự đều là những người có mối quan hệ thân thiết với ta.” Cha con, anh em, thân tộc cùng một họ, đây là “tông”, cùng một tổ tông, một mạch truyền thừa tiếp nối. “Thân” là người khác họ mà kết thành hôn nhân, cho nên có gia thân quyến thuộc. Tuy người cùng họ và khác họ có sự khác biệt, thế nhưng sau khi kết hôn thì đều là người một nhà, cho nên đều phải nên lấy “thân ái trung thành” để đối đãi nhau, đồng hoạn nạn, đồng cam chịu khổ, đây là nói từ trên nhân luân. Nếu nói từ trên Phật pháp thì phạm vi đó lớn, người thông thường rất khó lý giải, rất khó tiếp nhận, thế nhưng đó là chân tướng sự thật. Điều này chúng ta đọc thấy rất nhiều trong kinh Luận Đại thừa, chúng ta nỗ lực nêu ra để cùng thảo luận, đích thực đây là sự thật. Chân tướng của sự thật là tất cả chúng sanh trong hư không pháp giới là cùng tông với chúng ta. Trong thế pháp, cùng gốc rễ là nói từ trên luân lý, cùng một tổ tiên, ở trong Phật pháp thì nói chúng ta là cùng một tự tánh, cùng một chân tâm.

Thế Tôn đã nói rất hay ở trong kinh Hoa Nghiêm, vũ trụ vạn pháp từ đâu mà có? Duy tâm sở hiện, tâm này là cùng chung. Thập pháp giới y chánh trang nghiêm đều là duy tâm sở hiện, duy thức sở biến. Thức là cái gì? Thức là tâm khởi tác dụng. Cho nên, trong kinh giáo Đại thừa thường nói “hết thảy pháp từ tâm tưởng sanh”, đã nói ra một cái “tâm”, nói ra một cái tưởng. Tâm có thể hiện, tưởng có thể biến, tưởng chính là thức, 8 thức, 51 tâm sở chỉ dùng chữ “tưởng” này làm đại biểu, cho nên là tâm hiện, thức biến. Đã là từ tâm tưởng sanh thì làm sao nó không phải từ trong một tông? Cho nên, Phật cùng với các pháp thân đại sĩ xem thấy tất cả chúng sanh tàn sát lẫn nhau, thì giống như lão tổ tông xem thấy con cháu đời sau tương tàn lẫn nhau, tình hình này là giống như vậy. Có thể trách họ hay không? Không thể trách họ. Tại vì sao không thể trách họ? Họ không hiểu rõ chân tướng sự thật, không có người dạy họ. Cho nên ở trong kinh Vô Lượng Thọ, Phật nói rất hay: “Đời trước vô tri, không biết đạo đức.” Đạo đức là gì? Đạo đức chính là chân tướng sự thật. Người thế hệ trước đã lơ là, họ không hiểu rõ chân tướng sự thật, không có người nói với họ, họ tạo những tội nghiệp này thì không thể trách họ.

Do đó, chúng ta đọc lịch sử, đọc lịch sử Trung Quốc thấy được cổ thánh tiên vương, những đế vương vào thời xưa họ hiểu được, họ tường tận. Cho nên làm quốc vương, sự việc hàng đầu là gì? Là dạy học, “dựng nước quản dân, dạy học làm đầu”, phải dạy! Cho nên Trung Quốc thời xưa, không chỉ là người lãnh đạo quốc gia, mà thậm chí đến người lãnh đạo thôn quê địa phương, gia trưởng trong một gia đình là người lãnh đạo của một nhà, đây là đại thánh đại hiền đều yêu cầu phải làm được ba chữ “quân, thân, sư.” Ý nghĩa này rất sâu rất rộng, chúng ta phải tỉ mỉ mà thể hội. Không chỉ là lãnh đạo, mà đối với người bị lãnh đạo phải có thân tình giống như cha con, anh em, thân bằng quyến thuộc trong nhà vậy, hết mực yêu thương, cái này là làm đến “thân.” Còn phải làm đến “sư”, sư là tận tâm tận lực giáo hóa họ, khiến cho họ hiểu rõ luân thường đại đạo, giúp họ hiểu được làm người như thế nào, tiếp vật như thế nào, sinh hoạt như thế nào.

Phật pháp trước khi truyền đến Trung Quốc, người Trung Quốc đã và đang làm rồi. Vào triều Hán Minh Đế, Phật giáo chính thức truyền đến Trung Quốc, những lời Phật nói, những điều Phật dạy cùng với cổ thánh tiên hiền Trung Quốc là không hẹn mà gặp, cho nên từ triều đình cho đến thứ dân đều rất hoan nghênh, hồ hởi đối với giáo học của Phật-đà, đã bổ sung thêm cho giáo học truyền thống của Trung Quốc. Người Trung Quốc thích đơn giản, nên nói về cương lĩnh, nói điểm chính, Phật pháp thì nói rất tường tận, đây là người Trung Quốc được trời ưu ái. Chúng ta thấy trên địa cầu này, các quốc gia dân tộc khác đều chưa có, đây là phước của người Trung Quốc. Tổ tiên của người Trung Quốc đích thực đã làm được ba chữ “quân, thân, sư” này, làm được rất viên mãn. Trung Quốc ngày nay tại vì sao lại suy vi lạc hậu như vậy? Thực tế là khoảng 200 năm gần đây bị người nước ngoài xâm lược, ức hiếp, lại thêm mê tín khoa học kỹ thuật của nước ngoài, đem giáo huấn của tổ tông lơ là, xem thường, cho nên mới thành ra như thế này.

/ 195