KINH ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN (Tập 33)
Mời mở bản Kinh ra, phần khoa chú quyển trung, trang 138. Mời xem Kinh văn:
“HỰU Ư QUÁ KHỨ HỮU PHẬT XUẤT THẾ HIỆU BA ĐẦU MA THẮNG NHƯ LAI. NHƯỢC HỮU NAM TỬ NỮ NHÂN, VĂN THỊ PHẬT DANH LỊCH Ư NHĨ CĂN, THỊ NHÂN ĐƯƠNG ĐẮC THIÊN PHẢN SANH Ư LỤC DỤC THIÊN TRUNG, HÀ HUỐNG CHÍ TÂM XƯNG NIỆM”.
(Lại về thuở quá khứ, có đức Phật ra đời hiệu là Ba Ðầu Ma Thắng Như Lai. Như có người nam người nữ nào, nghe đến danh hiệu của Ðức Phật đây thoát qua lỗ tai, người này sẽ được một nghìn lần sanh lên sáu từng trời cõi dục, huống nữa là chí tâm xưng niệm).
Đây là Bồ-tát Địa Tạng nói cho chúng ta biết đức hiệu của vị Phật thứ ba. Thời gian này còn lâu xa hơn so với vị thứ hai ở phía trước, danh hiệu của vị Phật là Ba Ðầu Ma Thắng Như Lai. “Ba Đầu Ma” là tiếng Phạn, nghĩa là hoa sen màu đỏ. Đức Phật nói trong Kinh, thông thường nói bốn màu hoa sen. Trên thực tế màu sắc của hoa sen không chỉ có bốn màu, nhưng bốn màu đây có thể nói là bốn màu chính. Nếu như pha trộn bốn màu lại với nhau, thì có thể biến thành vô lượng vô biên màu sắc. Trong Kinh nói trong tất cả màu sắc thì màu đỏ là đẹp nhất. Đương nhiên đây là nói từ trên thói quen của chúng sanh. Phật pháp là pháp bình đẳng, nhưng chúng sanh lại thích màu đỏ hơn. Đại khái thời Ấn Độ xưa cũng là như vậy, người Trung Quốc cũng thích màu đỏ. Nhưng người nước ngoài không nhất định là thích màu đỏ. Cho nên màu sắc rốt cuộc màu nào là đẹp nhất, điều này rất khó nói, nó hoàn toàn dựa theo sự ưa thích của chúng sanh. Đây là dựa theo Ấn Độ thời đó và hoàn cảnh Trung Quốc cũng là như vậy, đều ưa thích hoa sen màu đỏ. Giả sử nói có người nam người nữ, nghe thấy danh hiệu này, vừa qua căn tai liền có thể được quả báo thù thắng như vậy. Tu nhân được quả, chúng ta có thể tin không? Cho nên mấu chốt vẫn là ở chữ “Văn”, chú trọng ở chữ văn.
“Văn thị Phật danh, lịch ư nhĩ căn” (Nghe đến danh hiệu của Ðức Phật đây thoát qua lỗ tai). Tám chữ này rất quan trọng. “Văn” không phải chúng ta nghe thấy người ta niệm Phật, chúng ta nghe thấy rồi. Thế thì làm sao có lợi ích thù thắng như vậy được? Thông thường văn danh này chỉ có thể nói: “Vừa qua căn tai, vĩnh viễn trở thành hạt giống đạo”, công đức đó thật sự cũng vô cùng thù thắng. Nhưng muốn được một nghìn lần sanh lên sáu tầng trời cõi dục thọ phước báo thì đây là việc không thể. Chỉ là gieo hạt giống thành Phật ở trong A-lại-da thức mà thôi. Như lời trong "Kinh Pháp Hoa" nói: “Xưng niệm một câu Nam Mô Phật, đều đã thành Phật đạo” là mang ý nghĩa này. Nếu như chữ “văn” này là chữ văn trong Tam Tuệ, thì quả báo này hiện tiền ngay. Văn danh giải nghĩa, không phải không hiểu nghĩa. Hoa sen màu đỏ, họ có thể hiểu được cái nghĩa này. Hoa sen sinh ra trong bùn nhơ mà không nhiễm. Họ từ trong đây tỉnh ngộ trở lại, mình sống ở trong hồng trần, sống ở trong lục đạo, đặc biệt là cõi dục giới, mà có thể không nhiễm ngũ dục lục trần, thì công đức này là lớn rồi. Nếu như có thể buông xả được ngũ dục lục trần, vậy thị quả báo của họ không chỉ ở cõi trời Dục Giới, họ đã chứng quả rồi. Họ lạnh nhạt, xem nhẹ đối với ngũ dục lục trần thế gian, không còn phân biệt, chấp trước giống như trước đây, cho nên họ có thể từ cõi người siêu sanh đến cõi trời, đạo lý là ở chỗ này.
“Lịch ư nhĩ căn” (Thoáng qua căn tai), tức là nhớ ở trong tâm, nghe thấy danh hiệu này, thì trong tâm họ có chỗ lĩnh ngộ. Trong chú giải cũng chú giải rất hay, ở hàng thứ hai trang một trăm ba mươi chín, chúng ta đọc qua đoạn này một lượt: “Biểu văn danh giả, tuy sanh dục thiên” (Biểu thị người văn danh, tuy sanh cõi trời dục giới); “Thực bất trước thô tệ ngũ trần” (Thực sự không chấp trước ngũ dục lục trần tầm thường). Họ đã không còn chấp trước đối với ngũ dục lục trần thô tục, họ có thể buông xả được. “Dĩ giải ly văn tánh bổn không, sanh thiên diệc tịch. Dĩ không xứ tức giả, quyền thị thiên thân dĩ độ thực sanh trước dục chi giả” (Do hiểu rằng Tánh của lìa sự nghe vốn là không, nên sanh lên cõi trời cũng tịch tịnh. Do cõi trời Không Xứ cũng là giả, nên quyền biến thị hiện thân trời để độ kẻ thực sự sanh lòng tham chấp ngũ dục). Vừa nghe liền khai ngộ. Khi khai ngộ thì họ thật sự có khả năng vượt thoát. Nhưng tâm từ bi của họ rất lớn, họ vẫn lưu lại ở cõi trời Dục Giới để độ những chúng sanh vẫn còn tham đắm hưởng thụ ngũ dục ở nơi đây. Cõi trời Dục Giới vẫn là còn ngũ dục lục trần, có điều nhạt hơn so với nhân gian thôi. Sáu tầng trời Dục Giới càng lên cao thì càng tan nhạt. Phần sau cùng của chú giải Ngài nói rất hay: “Phật liên thiên ban, biểu thiên pháp minh môn, cố vân thiên phản” (“Hoa sen Phật có ngàn cánh, biểu thị cho ngàn pháp minh môn, cho nên nói là nghìn lần sanh lên cõi trời Dục Giới). Cho nên thiên phản cũng không phải thật sự là chỉ một nghìn lần, đừng cho là thật, mà đó là tượng trưng. Khi chỗ này là tượng trưng, thì chúng ta phải hiểu chỗ nào cũng là tượng trưng. Cho nên nghe pháp chú trọng ở chỗ ngộ nhập. Nếu như không ngộ nhập được, thì bạn không thể đạt được lợi ích này. Ngộ nhập thật sự có thể được lợi ích. Nên khi xưng niệm danh hiệu Phật, thì không thể không biết về ý nghĩa của danh hiệu Phật. Đặc biệt công đức của danh hiệu Phật A-Di-Đà là không thể nghĩ bàn. Tại sao là không thể nghĩ bàn? Không thể nghĩ bàn ở những chỗ nào? Bạn phải hiểu rõ, phải sáng tỏ, và có thể nói ra được. Sau đó bạn mới thật sự có cảm nhận, khế nhập cảnh giới này.