THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Tập 8
Các vị đồng học, xin chào mọi người!
Từ câu thứ ba đến câu thứ chín trong Cảm Ứng Thiên là một đoạn. Đoạn này là nói tổng quát về quả báo của việc tạo ác nghiệp, tuy văn tự không nhiều nhưng ý nghĩa vô cùng sâu rộng. Sau đây có một đoạn văn rất dài, nói rõ về tình trạng tạo ác của người đời. Có thể nói cũng là chú giải của sáu câu này. Những sự việc này xưa nay, trong ngoài nước, quả thật là nói không hết. Hơn nữa, người đời vẫn là đang tạo tác mỗi ngày, không biết quay đầu, không biết giác ngộ.
Đời người ở thế gian chỉ ngắn ngủi có mấy mươi năm, nháy mắt là không còn nữa! Lúc tôi còn trẻ, 22 tuổi đến Đài Loan, trong nháy mắt đã thành người già hơn 70 tuổi rồi! Hai phần ba số bạn bè đồng trang lứa cùng đi học với chúng tôi, bạn bè đồng nghiệp, bạn bè học đạo đã qua đời rồi, cho nên đời người ngắn ngủi như vậy! Thế nhưng biết được con người sau khi chết rồi không phải là hết, sau khi con người chết rồi thì ngày tháng vẫn còn rất dài. Thánh Hiền thế xuất thế gian đều nói với chúng ta quá nhiều, quá tường tận, quá phong phú rồi, làm thiện có thiện báo, sau khi chết rồi có nơi tốt để đi, mức thấp nhất là phước báo ở cõi trời hoặc cõi người, vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ. Phước báo cõi người ngắn ngủi, phước báo ở cõi trời thì rất dài, nhưng phải biết là dù có dài đi nữa cũng là có giới hạn.
Cho nên người thật sự thông minh trí huệ, không có người nào mà không mong cầu ra khỏi tam giới. Không cần nói thoát khỏi tam giới, phước nhân thiên cũng có pháp tu của phước nghiệp nhân thiên, vì sao phải tạo ác, vì sao phải niệm ác, phải nghĩ ác! Chúng ta muốn đoạn ác tu thiện thì hãy nhổ trừ sạch ý niệm ác ở trong tư tưởng, sau đó hành vi của bạn tự nhiên sẽ thiện. Cái thiện này không phải do tạo tác mà là từ trong nội tâm lưu xuất ra một cách tự nhiên. Chúng ta đều là đồng tu học Phật, Phật ở trong kinh, Tổ sư ở trong ngữ lục nói với chúng ta rất nhiều, sự việc này người nào tu thì người đó sẽ được. Gọi là ông tu ông đắc, bà tu bà đắc, không tu thì không đắc. Người khác tu thì ta không đắc được. Chúng ta thấy ở trong hội Lăng-nghiêm, tôn giả A-nan là người có cách nghĩ sai lầm, cho rằng Thế Tôn là anh con chú bác của Ngài, nên bản thân trong lúc tu trì có thể qua loa một chút, nếu có việc gì thì có thể hưởng nhờ người anh này, đến khi gặp phải nữ Ma-đăng-già thì mới thật sự giác ngộ. Cái mà Phật tu, Ngài không thể có được, nhất định phải dựa vào chính mình mà tu trì. Công đức còn như vậy, lẽ nào phước đức lại không phải như vậy? Những sự lý này chúng ta cũng phải nghĩ cho rõ ràng, minh bạch.
Chúng ta có thể hưởng một chút phước báo của người khác, nhưng nó cần có duyên đầy đủ. Như chúng ta hiện nay ở cõi người, chúng ta đồng thời sinh sống ở cõi người, do trong đời quá khứ có cái duyên phận này. Người khác có của cải, ta không có, họ có thể giúp đỡ ta một chút, ta có thể hưởng nhờ ở họ một chút. Nếu như chúng ta sanh vào những xứ sở khác nhau, thời gian khác nhau, người ta muốn giúp đỡ cũng không giúp được. Những sự việc này vì sao chúng ta không suy nghĩ thật nhiều chứ? Cho nên người ở thế gian, việc quan trọng nhất chính là phải hành thiện với người. Họ là người ác, ta cũng dùng tâm thiện đối xử với họ, cũng phải dùng thiện hạnh đối đãi với họ, lâu ngày dài tháng người ác cũng sẽ được cảm hóa mà hướng thiện. Người ác không thể quay đầu là do sức cảm hóa của chúng ta không đủ, bản thân chúng ta phải sanh tâm hổ thẹn, phải sanh tâm sám hối, ta làm không được tốt, chưa thể giúp đỡ họ quay đầu. Thấy họ tạo ác, thấy họ bị đọa lạc thì tâm đại từ bi liền từ chỗ này sinh khởi lên ngay, đây là trong kinh Phật gọi là “Phật pháp do duyên sanh”.
Chư Phật Bồ-tát thị hiện trong lục đạo, thị hiện ở nhân gian. Các Ngài tại sao đến thị hiện vậy? Chúng sanh có cảm thì Phật liền có ứng. Cảm ứng chính là duyên sanh, cảm ứng đều là duyên. Chính bởi vì như thế nên Phật pháp là duyên sanh. Phàm là pháp do duyên sanh thì đều là “đương thể giai không, liễu bất khả đắc” (tự thể đều là không, cuối cùng không thể có được). Phật Bồ-tát hiểu rõ ràng, sáng tỏ, nên Phật Bồ-tát ứng hóa ở thế gian, toàn tâm toàn lực giúp đỡ tất cả chúng sanh khổ nạn, các Ngài không chấp trước tướng.