/ 48
552

TU HOA NGHIÊM ÁO CHỈ VỌNG TẬN HOÀN NGUYÊN QUÁN

Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không

Tập 31

Các vị pháp sư, các vị đồng tu, xin mời ngồi! Mời xem Tu Hoa Nghiêm Áo Chỉ Vọng Tận Hòan Nguyên Quán.

Hôm nay chúng ta lại tiếp tục học tập Nguyện Ba La Mật trong mười Ba La Mật. Phía trước, chúng ta ở trong nguyện độ, đã học tập mười nguyện Phổ Hiền. Hôm nay chúng ta bắt đầu xem từ nguyện thứ bảy, “thỉnh Phật trụ thế”.

Nguyện thứ bảy, “thỉnh Phật trụ thế”.

Phía trước đã giảng thỉnh chuyển pháp luân, đây là vô cùng quan trọng, như hiện tại trong và ngoài nước lễ thỉnh pháp sư đại đức cư sĩ giảng kinh hoằng pháp, đều là thuộc về thỉnh chuyển pháp luân. Thế nhưng xưa nay trong và ngoài nước, căn tánh của chúng sanh tuyệt nhiên không phải là nhạy bén. Ngày trước lão sư Lý nói qua vấn đề này với tôi, bởi vì nhiều năm đến nay tôi không có đạo tràng, cũng không thể ở một nơi nào dài lâu, cho nên đều là đến khắp nơi du lịch, có thể gọi là du hóa nhân gian, giảng một bộ kinh, giảng xong thì đi, hơn nữa phần nhiều đều là kinh nhỏ, thời gian đại khái không vượt quá một tháng. Ở hải ngoại tình hình còn càng khó, thí dụ như ở Hoa Kỳ, Canada, những khu vực này việc làm đều rất là bận rộn, chân thật có thể định lại để học kinh giáo, mỗi một tuần chỉ có thời gian hai ngày, thứ bảy và ngày chủ nhật là ngày nghỉ của họ, cho nên buổi tối thứ sáu có thể giảng kinh, thứ bảy có thể nghe kinh, chủ nhật họ phải trở về nhà để chỉnh lý vườn nhà, chuẩn bị ngày mai đi làm, cho nên thời gian rất là có hạn, nhiều nhất trong một tuần lễ này có thể giảng cho họ nghe ba buổi giảng, cũng chính là sáu giờ đồng hồ. Phân phối thời gian này là buổi tối thứ sáu giảng hai giờ, thứ bảy buổi sáng có thể giảng hai giờ, buổi chiều hoặc buổi tối giảng hai giờ. Vậy thì nếu muốn giảng một kinh, nếu như giảng 30 giờ đồng hồ thì 15 buổi giảng, một tuần lễ giảng ba buổi, cũng phải mất một tháng.

Căn tánh của chúng sanh, các vị thử nghĩ xem, có mấy người nghe được một bộ kinh thì khai ngộ, nghe một bộ kinh rồi thì chứng quả? Thế Tôn năm xưa ở đời có! Đích thực nghe một bộ kinh rồi liền khai ngộ, chứng quả, như bộ kinh lớn hoặc giả nghe phân nửa, hoặc giả nghe một phần ba thì khai ngộ, việc này đều có. Sau khi Thế Tôn diệt độ rồi thì ít, hiện tại cái thời đại này căn bản không thể nào, vậy thì phải làm sao? Vậy thì phải trụ một nơi trong thời gian dài để giáo hóa một phương này, hy vọng số người ngay trong một phương này có thể có được mấy người khai ngộ, có mấy người chân thật thành tựu thì đã không uống phí rồi! Lão sư dùng những lời này khích lệ tôi, ngài nói, ông đến khắp nơi du hóa đối với chính ông mà nói là không tệ, vì sao vậy? Chính mình công phu không gián đoạn, thế nhưng chân thật lợi ích đối với đại chúng thì rất khó làm được. Tôi báo cáo với lão sư, tôi đích thực cũng muốn ở một nơi dài lâu nhưng không có duyên phận này, hoặc giả nói không có cái phước phần này, đây là thật, người hiện tại gọi là không có điều kiện này, cho nên nơi nào mời thì đi đến nơi đó, muốn ở dài lâu luôn có chướng ngại, gọi là có chướng duyên. Những chướng duyên này chính mình không cách gì tưởng tượng, đến lúc đó bạn không cách gì không rời khỏi. Tuy rời khỏi vẫn có chỗ đi, tự nhiên có nơi khác lễ thỉnh. Thế nhưng tóm lại mà nói, vẫn là phải “Thỉnh Phật trụ thế” mới là cái đạo dài lâu. Thế nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật cao đích thực đã mang đến cho chúng ta rất nhiều thuận tiện, như phòng thu âm nhỏ này của chúng ta, chúng ta ở HongKong có một cái, quy mô cũng gần giống như ở đây, chúng ta dùng đường truyền, nhất là hiện tại đường truyền kênh rộng, hiểu quả cũng gần giống như truyền hình vệ tinh, có thể đồng thời truyền đi khắp thế giới, không luận giảng ở nơi nào, những đồng tu chí đồng đạo hợp của chúng ta ở trong giai đoạn thời gian này, không luận cư ngụ ở nơi đâu, chúng ta đều có thể hoan hỉ ở chung một giảng đường. Các vị ở trước máy truyền hình, trước máy vi tính đều có thể xem thấy, đều có thể nghe được. Tôi nghĩ qua vài ba năm nữa có thể đồng cùng một lúc thảo luận trả lời, đều có thể làm đến được! Đây năm xưa khi tôi theo học với lão sư Lý, vào thời đó thì không cách gì tưởng tượng đến được. Hiện tại có loại kỹ thuật này, kỹ thuật này bù đắp kém khuyết, bù đắp thiếu sót. Thế nhưng thầy giáo là quan trọng, thầy giáo do bồi dưỡng mà ra, cho nên thỉnh Phật trụ thế, ngày nay chúng ta có thể đem cái trọng điểm này để bồi dưỡng sư chất. Người nào có thể bồi dưỡng? Đó là sứ mạng của đệ tử Phật chúng ta, là trách nhiệm của chúng ta, truyền giáo sư ưu tú chân thật, hoặc giả là pháp sư, hoặc giả là cư sĩ đều như vậy, chúng ta không nên ở ngay đây có sự phân biệt. Ngay trong cư sĩ có người giảng kinh giảng được tốt, có người chân thật tu hành, không phải không có. Chúng ta phải tôn trọng họ, chúng ta phải hộ trì họ, để họ có thể an cư lạc nghiệp. Sự nghiệp của họ chính là tu hành, chính là hoằng pháp. Về phương diện đời sống, chúng ta nỗ lực chăm sóc, người chân thật tu hành không luận tại gia xuất gia, đời sống nhất định rất đơn giản, rất đơn thuần, họ sẽ không lãng phí, nếu họ chú tâm hưởng thụ đời sống vật chất thì họ không phải thật là người tu hành.

/ 48