THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Tập 195
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Thời gian: Năm 2000
Việt dịch: Ban biên dịch Pháp Âm Tuyên Lưu
Chư vị đồng học, chào mọi người! Mời mở đoạn sau cùng của Cảm Ứng Thiên, đoạn thứ 124. Chúng ta xem trong đại khoa là đoạn lớn thứ bảy: “kết luận và khuyến khích”, đây là đoạn tổng kết và khuyến khích chúng ta, là đoạn lớn thứ bảy:
Cố cát nhân, ngữ thiện, thị thiện, hành thiện, nhất nhật hữu tam thiện, tam niên thiên tất giáng chi phước. Hung nhân, ngữ ác, thị ác, hành ác, nhất nhật hữu tam ác, tam niên thiên tất giáng chi họa. Hồ bất miễn nhi hành chi.
故吉人。語善。視善。行善。一日有三善。三年。天必降之福。凶人。語惡。視惡。行惡。一日有三惡。三年。天必降之禍。胡不勉而行之。
Cho nên người cát tường, nói thiện, xem thiện, làm thiện, mỗi ngày có ba điều thiện, trong ba năm ắt được trời ban phước. Người hung tai, nói ác, xem ác, làm ác, mỗi ngày có ba điều ác, trong ba năm ắt bị trời giáng họa. Vậy sao không cố gắng mà hành thiện?
Đoạn phía trước là “sửa lỗi hướng thiện”, đoạn này rất quan trọng. Trong chú giải nói rất nhiều, rất trọng yếu, trong đây cũng đã trích dẫn một số phương pháp sám hối tội lỗi từ trong Liễu Phàm Tứ Huấn và cổ đại đức nói, rất đáng để chúng ta tham khảo, đáng để chúng ta học tập. Hôm nay chúng ta giảng đến phần tổng kết, chữ “cố” (vậy nên) có nghĩa là tổng kết toàn văn. “Cát nhân”, đây là cát hung họa phước, cũng chính là người thiện mà chúng ta thường nói đến, gọi là người thiện thì vẫn còn chưa thỏa đáng lắm, gọi là người phước, người rất có phước báo, như vậy chữ “cát” sẽ rất thích hợp với chữ “phước báo”, người rất có phước báo. Người có phước thì họ nhất định đầy đủ ba điều kiện này, ba điều kiện này thì một là nói thiện, tức lời nói thiện, tiêu chuẩn của thiện chính là thập thiện nghiệp đạo mà Phật nói cho chúng ta. Chỗ này chú giải cũng chú được rất hay, giảng về lời nói thiện: “Lời không hợp lễ chớ nói, ưa thích nói điều thiện của người, khơi mở tâm thiện của người.” Ba câu này nói rất hay, hay nói cách khác, lời không nên nói thì nhất quyết không nói, lời không hợp lễ chớ nói. Ưa thích khen ngợi người khác, ưa thích nói việc thiện của người khác, nhất định không đố kỵ, không che giấu, ưa thích nói việc thiện của người khác, ưa thích khơi mở tâm thiện của người. Đây chính là thường có thể giáo huấn hết thảy chúng sanh, giúp đỡ hết thảy chúng sanh đoạn ác tu thiện, khuyên bảo hết thảy chúng sanh hiểu rõ thế nào là thiện, thế nào là ác, điều này vô cùng quan trọng, đây là “nói thiện”.
Thái Thượng ở phần trên nhiều lần dạy bảo chúng ta tích lũy công đức, điều quan trọng nhất của tích lũy công đức chính là nói thiện. Thật ra mà nói có rất nhiều người tâm địa cũng tốt, làm người cũng rất tốt, thế nhưng lời nói không cẩn thận nên tất cả công đức đều bị chảy mất từ trong lời nói, bạn nói xem đáng tiếc biết bao. Cho nên trong kinh Vô Lượng Thọ, Phật dạy chúng ta “khéo giữ ba nghiệp” thì đặt khẩu nghiệp ở đầu tiên, điều này không thể nói không có đạo lý. Bạn xem Thái Thượng cũng đặt “nói thiện” ở đầu tiên, không bàn mà hợp với trong kinh Vô Lượng Thọ. Trong kinh Vô Lượng Thọ, Phật dạy chúng ta “khéo giữ khẩu nghiệp, không chê lỗi người”, phía trước chúng tôi đã nói qua, không những không thể nói, mà tuyệt đối không thể đem điều ác của người khác để vào trong tâm của mình. Nếu đem điều ác của người khác để vào trong tâm của mình thì tâm của chúng ta liền hỏng rồi, đây là việc rất oan uổng. Tâm của chúng ta vốn dĩ là thiện, cùng với chư Phật Như Lai không hai không khác, tâm của chúng ta hiện nay vì sao lại biến thành thế này? Nhất định không thể trách người khác, cái lỗi oán trời trách người quá lớn. Trách là trách chính mình không tốt, vì sao lại mang những việc bất thiện của người khác để vào trong tâm của mình? Không có ai bắt bạn phải để vào, là tự bạn để vào trong tâm, đem tâm thuần thiện của mình biến thành bất thiện, tâm bất thiện thì lời nói làm sao có thể thiện được? Cho nên gốc rễ là tâm. Đại thánh đại hiền thế xuất thế gian dạy chúng ta tu hành là dạy “tu từ căn bản”, căn bản là gì ? Căn bản là tâm, tâm người và tâm Phật là một tâm. Chúng ta đọc trong kinh luận thấy tâm của Phật “không có mảy may bất thiện xen tạp”, đây là tâm Phật. Còn tâm của phàm phu, thiện ít mà bất thiện thì nhiều, cho nên mới biến thành lục đạo, cho nên mới biến thành tam đồ, tam đồ lục đạo từ chỗ này mà có. Chúng ta bắt đầu từ hôm nay hiểu rõ đạo lý này thì điều bất thiện trong tâm của chính mình phải nhanh chóng xả bỏ đi, trừ bỏ đi những điều đó, buông xuống. Chúng ta phải giống như Phật dung nạp hết thảy thiện pháp trong hư không pháp giới, vậy người này liền thành Phật, chuyển phàm thành thánh.