/ 22
79

Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm

Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh Tinh Hoa

Chủ giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không

Địa điểm: Giảng Đường Hoa Nghiêm Malaysia

Thời gian: Ngày 19 Tháng 12 Năm 2009

Tập 1

Kính thưa chư vị pháp sư, chư vị đồng học!

Hôm nay, chúng tôi có duyên phần thù thắng như vậy, đây là lần đầu tiên ở tại Kuala Lumpur Malaysia giảng kinh. Trước kia, chúng tôi cũng ở tại nơi đây, đã tổ chức mấy lần đại hội hoằng pháp rất quy mô, đó là thuộc về tánh chất pháp hội, mà thật sự giảng kinh, thì hôm nay là lần đầu tiên. Tôi vô cùng cảm tạ ông Đan Tư Lý và các đạo hữu ở bên này đã phát Vô Thượng Bồ Đề tâm, đem Phật pháp Đại Thừa và văn hóa truyền thống của Trung Hoa, có thể khôi phục lại ở địa phương này mở lớp giảng dạy, hoằng pháp lợi sanh. Tôi đến nơi đây, đã nhìn thấy và rất hoan hỷ, tôi cảm thấy đây là ân đức của tổ tông được Tam Bảo gia trì, cũng là phước phần của người dân Đông Nam Á Malaysia, mới có pháp duyên thù thắng như vậy.

Lần này giảng kinh, tôi chọn kinh Đại Thừa Vô Lượng Thọ, trong bộ kinh này, tôi đã trích lục ra sáu mươi điều. Trước kia, tôi đã từng giảng qua phần trích lục này, tại Liên Xã Đại Giác ở Cựu Kim Sơn, Mỹ Quốc. Lúc đó, thời gian giảng rất ngắn, chỉ có tám tiếng đồng hồ, mà phải giảng phần trích lục quan trọng trong toàn bộ kinh Vô Lượng Thọ. Chúng ta cần phải học tập, cần phải ghi nhớ, những phần trích lục trong bộ kinh này, đây không phải chỉ riêng đối với các đồng tu tu học Tịnh Tông mà nói, mà có thể nói đối với hết thảy các đồng tu học Phật, đều phải nên ghi nhớ những lời giáo huấn của Thế Tôn. Bất luận Tông Môn hay Giáo Hạ, Hiển Giáo hay Mật Giáo, thật tại mà nói, đều là nền tảng tu học của chúng ta, cần phải hiểu rõ.

Hôm nay, chúng tôi giảng không cần y theo thứ tự như trước kia, mà chúng tôi là y cứ theo sự cần thiết của xã hội hiện nay, thì càng khế cơ hơn. Chúng tôi bắt đầu giảng từ điều thứ Năm Mươi Sáu, xem như là điều thứ nhất, trước tiên chúng tôi đọc đoạn kinh văn của điều này.

Kinh văn: “Phật sở hành xứ, quốc ấp khâu tụ, mỵ bất mông hóa. Thiên hạ hòa thuận, nhật nguyệt thanh minh, Phong vũ dĩ thời, tai lệ bất khởi. Quốc phong dân an, binh qua vô dụng. Sùng đức hưng nhân, vụ tu lễ nhượng. Quốc vô đạo tặc, vô hữu oan uổng. Cường bất lăng nhược, các đắc kỳ sở”.

Đoạn kinh văn này, là nói mục đích “lý niệm” của Phật Đà giáo dục, mà toàn bộ đã nói ra hết cho chúng ta. Chúng ta muốn hỏi Thích Ca Mâu Ni Phật, vì sao Ngài phải làm như vậy? Thì đoạn kinh văn này, chính là câu giải đáp. Học Phật, trước tiên đối với Thế Tôn, phải có sự nhận thức! Mà trước kia, lúc tôi mới bắt đầu học Phật, đại sư Chương Gia nói với tôi lúc đó tôi vừa mới tiếp xúc Phật pháp. Trước khi chưa tiếp xúc Phật pháp, tôi nghĩ rằng Phật giáo là tôn giáo, Phật giáo là mê tín, cho nên lúc tôi còn trẻ, không muốn tiếp xúc Phật pháp. Nhất là khi nhìn thấy hình tượng của Phật giáo, họ lạy tượng thần quá nhiều, ở trong tôn giáo gọi là phiếm thần giáo, đa thần giáo. Phiếm thần giáo và đa thần giáo ở trong tôn giáo thuộc về tôn giáo thấp nhất, còn tôn giáo bậc cao chỉ có duy nhất một vị thần gọi là chân thần, đây là trước kia chúng tôi có những khái niệm sai lầm đó.

Những khái niệm sai lầm đó, ngay trong xã hội hiện nay cũng là rất phổ biến, đây là một điều thật là vô cùng đáng tiếc. Lúc đó, tôi theo giáo sư Phương Đông Mỹ học triết học, giáo sư Phương Đông Mỹ là thầy dạy tôi một môn học, thầy giảng về triết học kinh Phật, tôi cảm thấy hết sức kinh ngạc. Lúc đó tôi hỏi thầy: “Phật giáo là tôn giáo, là đa thần giáo, là mê tín, vì sao kinh Phật lại là triết học?” Thì thầy Phương nói với tôi rằng: “Anh còn trẻ nên không biết, Thích Ca Mâu Ni Phật là nhà triết học vĩ đại nhất trên thế giới”. Cho nên, chúng tôi học triết học, mà thầy cũng là một nhà đại triết học, thầy giới thiệu nói với tôi rằng: “Triết học kinh Phật là triết học đỉnh cao nhất của trên toàn thế giới”, đây là thầy nói nguyên lai cho tôi biết. Về sau này tôi thuyết giảng kinh Phật, tôi không dám nói: “Triết học kinh Phật là triết học đỉnh cao nhất”, mà tôi chỉ nói: “Triết học kinh Phật là triết học cao đẳng”, tôi không dùng ba chữ “đỉnh cao nhất” để nói. Thầy lại nói với tôi: “Học Phật là sự hưởng thụ cao nhất của đời người”, tôi đã tiếp nhận câu nói này của thầy.

Vì vậy, tôi đối với Phật giáo, đối với tôn giáo, đã thay đổi cách nhìn sai lầm của tôi trước kia, mới biết trong kinh Phật là đại học vấn. Thầy Phương còn nói với tôi rằng: “Triết học kinh Phật không có ở trong tự viện”. Vậy tìm ở đâu? Phải tìm trong kinh điển. Thầy đã chỉ dẫn tôi đi con đường này, là phải tìm ở trong kinh điển. Thầy Phương giới thiệu kinh Phật cho tôi thời gian khoảng hai tháng mấy, tôi còn nhớ chưa tới ba tháng, thì tôi quen biết với đại sư Chương Gia, cũng là do một người bạn giới thiệu cho tôi quen biết với đại sư Chương Gia. Ngày đầu tiên chúng tôi gặp mặt, tôi xin thỉnh giáo với Ngài, tôi nói: “Giáo sư Phương Đông Mỹ đem Phật giáo giới thiệu cho con, con biết trong Phật giáo là đại học vấn, là triết học cao đẳng! Con xin thỉnh giáo với đại sư, có phương pháp nào khiến cho con rất mau khế nhập được hay không?” Tôi nêu ra một câu hỏi này, đại sư Chương Gia nhìn tôi, tôi cũng nhìn Ngài, tôi chờ đợi Ngài khai thị, tôi ngồi ở đó khoảng nửa tiếng đồng hồ, Ngài không nói một câu. Sau nửa tiếng đồng hồ, Ngài nói một chữ “Có”, tôi vừa nghe nói Có, thì rất phấn khởi, Ngài lại không nói tiếp, lần này phải đợi khoảng sáu, bảy phút Ngài mới nói hai câu: “Nhìn thấu được, buông bỏ được, thì có thể khế nhập”.

/ 22