Kính thưa Thầy và các Thầy Cô!
Chúng con xin phép chia sẻ một số nội dung chính mà chúng con ghi chép trong bài Thầy Vọng Tây giảng từ 4h50’ đến 6h00’, sáng Chủ Nhật, ngày 25/08/2024.
-----------------------------------------------------------------
PHẬT PHÁP VẤN ĐÁP
BÀI 05
Những nghi vấn của các đồng tu khắp nơi trên thế giới cũng là những nghi vấn của chúng ta. Chúng ta được nghe, được học để biết trước những gì chúng ta sẽ gặp phải trên con đường tu học và có cách giải quyết cho thỏa đáng.
Câu hỏi thứ nhất trong bài học hôm nay là: “Kính bạch Hòa Thượng, lúc sanh tiền con có ý muốn hiến tạng, nhưng con không biết trước và sau khi lâm chung, người ta động dao kéo lấy nội tạng có chướng ngại việc vãng sanh không?” Có nhiều người phát tâm hiến tạng cho y học nhưng sau đó lại lăn tăn, do dự. Nếu đã do dự thì không cần tự tìm phiền não như vậy. Chúng ta hiến bộ phận còn dùng được trên cơ thể mình cho họ thì sẽ giúp họ sống thêm vài ba năm hay vài ba chục năm. Nếu chúng ta hiến tạng mà còn sợ được sợ mất, sợ tốt sợ xấu thì tốt nhất chúng ta không nên tìm phiền não. Còn nếu chúng ta chân thật có thể buông xả được thì nên phát tâm hiến tạng.
Hòa Thượng trả lời: “Nếu lâm chung, bác sĩ cắt lấy nội tạng mà bạn không sân hận thì bạn có thể làm, còn nếu bạn không có công phu này thì không nên. Bạn còn cảm thấy đau khổ và hối hận thì bạn sẽ đọa lạc. Cho nên phải có sức định mới được. Nếu không có sức định thì rất mạo hiểm.” Nếu chúng ta nắm chắc phần vãng sanh thì tức khắc chúng ta đã về Tây Phương Cực Lạc. Nếu chưa chắc chắn thì thân trung ấm từ 8 thậm chí là 24 giờ chưa rời thân xác. Mà chưa rời thân xác những lại thấy cơ thể bị cắt xẻ thì chúng ta chấp thân và sẽ khởi tâm sân hận.
Hòa Thượng tiếp lời: “Bạn hiến tặng cơ quan nội tạng của mình sẽ giúp người ta kéo dài thêm được vài chục năm. Bạn chân thật tu hành, vãng sanh Thế Giới Tây Phương Cực Lạc, bạn thành Phật, phổ độ chúng sanh thì khi đó phạm vi bạn phổ độ đến chúng sanh sẽ rộng lớn vô cùng vô tận, rất nhiều chúng sanh sẽ được bạn cứu giúp. Việc này phải nên hết sức cẩn trọng.”
Tôi từng nghe nói có một vị xuất gia từng có nguyện vọng hiến thân xác cho y học và sau khi vị đó chết do tai nạn giao thông, người nhà theo lời dặn bảo lúc trước, đưa thân xác đến bệnh viện. Cái xác được sử dụng để cho công tác nghiên cứu nên không mặc quần áo. Cho nên thần thức của vị này đã báo mộng và hỏi rằng: “Sao lại để thân thể không mặc quần áo?” Đây chính là chấp thân.
Nếu chúng ta biết thân thể có thể cống hiến cho đời và nếu chúng ta biết thân này là vô thường, là không thật thì tại sao ngay lúc còn sống, chúng ta không dùng hết thời gian của sinh mạng để hy sinh phụng hiến, làm lợi ích cho cộng đồng cho xã hội. Lúc còn sống thì chểnh mảng, không biết tận dụng thân này để phục vụ mọi người nhưng lại có mong muốn hiến thân cho y học thì sau khi chết, người vốn không biết phụng hiến, khi linh hồn của họ chưa đi thọ sanh, vẫn còn ở xung quanh đó, người này rơi vào trạng thái chấp thân. Họ thấy thân xác nằm phơi bày ra đó không có quần áo, họ khởi tâm xấu hổ, khởi tâm hối hận.
Hòa Thượng từng dạy rằng khi hơi thở còn trong chúng ta, linh hồn chưa rời khỏi thân tứ đại thì mau mau làm việc tốt, đợi đến khi không còn hơi thở, linh hồn đã rời thân xác này thì muốn làm việc tốt cũng không thể làm gì được.
Câu hỏi thứ hai: Có người khác hỏi Hòa Thượng rằng: “Trong cuộc sống thường ngày, khi làm việc, con phải ứng đối và tùy lúc tùy nơi khởi niệm Phật. Thế nhưng, nếu công việc cần phải dụng tâm để làm. Vậy thì con phải làm thế nào để niệm Phật?”
Hòa Thượng trả lời: “Điều này rất đơn giản! Nếu công việc không phải dùng sự tư duy thì một mặt làm việc, một mặt niệm Phật. Ngược lại, nếu công việc phải dùng đến sự tư duy thì nhất định chúng ta phải chuyên tâm. Chúng ta gác câu Phật hiệu lại và đợi khi làm việc xong chúng ta buông bỏ công việc và tiếp tục để khởi câu Phật hiệu”. Ví dụ chúng ta trồng cây, cuốc đất đã theo quy trình thì chúng ta không cần dụng tâm, cứ một mặt làm việc một mặt niệm Phật là phù hợp.
Đây cũng là nội dung nhất tâm niệm Phật mà Hòa Thượng từng giảng trong bộ 1200 Chuyên Đề. Câu trả lời của Hòa Thượng đã giúp chúng ta không còn băn khoăn và do dự vì trong qua trình làm việc sợ rằng sẽ bị gián đoạn việc niệm Phật mà niệm Phật thì lại sợ bị gián đoạn công việc. Ví dụ như đối với công việc của các Thầy Cô giáo, các Thầy Cô không thể vừa dạy học lại vừa niệm Phật được. Quan trọng nhất là nhất tâm, không xen tạp.