KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA
PHẨM PHỔ MÔN - BỒ TÁT QUÁN THẾ ÂM
Tập 9
Hoa Tạng Đồ Thư Quán, Cảnh Mỹ, [Đài Bắc], Đài Loan
Bài giảng thứ bảy - Tháng 12 năm 1983
Số lưu trữ: 08-004-0009
Hòa Thượng Tịnh Không chủ giảng
(Nguyễn Minh Tiến dịch)
Mời quý vị mở [sách Pháp Hoa Kinh Đại Thành, quyển hạ], trang 823. Đây là đoạn lớn thứ ba: “Phật trả lời, khuyên trì niệm danh hiệu.”
“Này Vô Tận Ý! Bồ Tát Quán Thế Âm có sức thần như vậy; chúng sanh cung kính lễ bái, phước đức không hề luống mất. Vì thế chúng sinh đều nên thọ trì danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm.”
Ở đây, đức Thế Tôn Thích-ca Mâu-ni dạy chúng ta phương pháp tu học, quan trọng nhất là phải thọ trì bằng cả ba nghiệp. Đây mới là tu học pháp môn không phân biệt. Trong kinh văn nói rất rõ, “Cung kính” chính là thọ trì bằng ý nghiệp, trong tâm ý phải luôn giữ sự cung kính, chính là trì niệm bằng ý như đã nói ở trước. “Lễ bái” là thân nghiệp, cung kính là ý nghiệp, lễ bái là thân nghiệp. “Thọ trì” là nói về khẩu nghiệp, chính là “nhất tâm xưng danh”. Tu học như vậy thì “phước đức không hề luống mất”. Thế nào là luống mất? Trong chú giải có nói, chúng ta hãy xem phần chú giải.
“Tâm kính, thân lễ, phước đức đạt được rốt ráo không cùng tận, nên nói là phước chẳng luống mất.”
“Luống mất” là thuật ngữ thời xưa của Trung quốc, ý nghĩa là không uổng phí, không trôi qua vô ích, “nghĩa là phước đức không trôi qua vô ích, mà đạt được lợi ích chân thật”. Điều chúng ta cần chú ý nhất ở đây chính là cung kính, hoặc là tâm cung kính. Như thế nào mới gọi là kính, tiêu chuẩn của kính là gì, đây là điều chúng ta nhất định phải biết. Chữ “kính” chính là nhất tâm đã nói ở trước. Nhất tâm chính là cung kính, tâm lăng xăng tán loạn thì không cung kính, ý nghĩa của cung kính liền mất đi. Vì vậy, với chữ kính này chúng ta thường nói thêm là thành kính. Chữ “thành” cũng chính là nhất tâm. Trước đây Tăng Quốc Phiên trong bút ký của mình có chú giải chữ thành này, ông chú giải rất hay. Ông nói “không sinh ra một ý niệm nào” gọi là thành. Ý này giống với Lục tổ nói “xưa nay không một vật”. Như vậy gọi là thành. Thành cũng chính là kính, có thể thấy đây là then chốt của sự tu học. Trong lòng phải giữ sự nhất tâm, thân lễ bái, miệng niệm danh hiệu. Phải tu học như vậy.
Cương lĩnh tu học này, không chỉ là tu Pháp môn Quán Âm, mà tu bất kỳ pháp môn nào cũng không thể rời nguyên tắc này. Người niệm Phật nếu không hiểu nguyên tắc này, dù một ngày niệm trăm ngàn câu Phật hiệu cũng không thể đạt nhất tâm, cũng không có cảm ứng. Người trì chú không hiểu nguyên tắc này, thần chú của họ sẽ không linh nghiệm. Không chỉ là trong Phật giáo, ngay cả trong pháp thế gian cũng phải xem trọng nguyên tắc này, được gọi là “thành tắc linh”. Quý vị xem như ngoại đạo vẽ bùa, niệm chú, tại sao họ niệm chú, vừa gia trì là linh nghiệm? Chúng ta cũng biết niệm, tại sao niệm chú đó lại không linh nghiệm? Câu chú đều giống nhau, cách phát âm giống nhau, tại sao họ linh nghiệm mà chúng ta không linh nghiệm? Vì họ biết bí quyết này. Khi họ niệm chú, trong tâm không sinh ra một niệm nào khác, không một vọng niệm, câu chú đó sẽ linh nghiệm. Khi họ vẽ bùa, từ nét bút đầu tiên cho đến khi vẽ xong một đạo bùa, trong tâm cũng không sinh ra một niệm nào khác, đạo bùa đó sẽ linh nghiệm. Bùa, chú có linh nghiệm là do ý nghĩa này. Nếu tự chúng ta đạt nhất tâm bất loạn, các vị thử nghĩ xem, còn cần bùa chú gì nữa? Không cần thiết nữa. Nhất định phải hiểu ý nghĩa này.
Chú phải niệm cho thuần thục, vẽ bùa cũng phải vẽ cho thật thuần thục, khi vẽ mới không khởi tâm động niệm. Bằng không, vẽ không thuần thục, vẽ không đúng, chỗ này sai phải sửa một chút, tâm liền động niệm, thế là không linh nghiệm. Vì vậy, nhất định phải thuần thục.
Từ đó có thể biết, khi trì chú thì chú càng ngắn càng hay, tại sao? Vì dễ nhiếp tâm. Như chú Lăng Nghiêm dài như vậy, từ đầu đến cuối niệm một lần phải mất mấy phút, khó tránh khỏi khởi tâm động niệm, xen tạp, chú Lăng Nghiêm đó sẽ không linh nghiệm. Chú vốn rất linh, nhưng vì khi niệm tâm không chuyên nhất sẽ khởi vọng niệm. Chú Đại Bi so với chú Lăng Nghiêm ngắn hơn nhiều, nhưng cũng có 84 câu, cũng không dễ trong lúc niệm mà không bị xen tạp, vì vậy cũng không dễ dàng. Các vị biết nguyên tắc này, biết nguyên lý này, hãy xem một câu Phật hiệu sáu chữ “Nam-mô A-di-đà Phật”, trong lúc niệm từ chữ “Nam” đến chữ “Phật” không khởi một vọng niệm, câu Phật hiệu này sẽ linh nghiệm, so với Thần chú Lăng Nghiêm không khác gì nhau. Vì vậy, càng đơn giản càng hay, tuyệt đối đừng tham nhiều.