KINH ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN (Tập 8)
Phẩm thứ hai: Phân Thân Tập Hội, bắt đầu xem từ đoạn thứ hai:
“NHĨ THỜI THẾ TÔN THƯ KIM SẮC TÝ MA BÁCH THIÊN VẠN ỨC BẤT KHẢ TƯ, BẤT KHẢ NGHỊ, BẤT KHẢ LƯỢNG, BẤT KHẢ THUYẾT VÔ LƯỢNG A-TĂNG-KỲ THẾ GIỚI CHƯ PHÂN THÂN ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT MA-HA-TÁT ĐẢNH”.
(Bấy giờ, Thế Tôn giơ tay sắc vàng xoa đảnh của hóa thân Địa Tạng đại Bồ-tát trong trăm nghìn muôn ức bất khả tư, bất khả nghị, bất khả lượng, bất khả thuyết, vô lượng vô số thế giới).
Lần trước giảng đến chỗ này. Ý nghĩa ở trong đây rất sâu. Từ trong lời khai thị của Thế Tôn, chúng ta liền biết, phân thân của Bồ-tát Địa Tạng thật sự là vô lượng vô biên. Tại sao Bồ-tát phải dùng nhiều phân thân như vậy? Chúng ta phải nghĩ đến vấn đề này. Tất nhiên là chúng sanh tạo tác ác nghiệp trong tất cả mười phương thế giới quá nhiều quá nhiều rồi, nên Bồ-tát Địa Tạng mới phải dùng phân thân để độ hóa. Đây là biểu thị ý nghĩa này, người tạo tác ác nghiệp vô lượng vô biên.
Thế Tôn nói tiếp:
“NHI TÁC THỊ NGÔN: NGÔ Ư NGŨ TRƯỢC ÁC THẾ GIÁO HÓA NHƯ THỊ CANG CƯỜNG CHÚNG SANH, LỆNH TÂM ĐIỀU PHỤC XẢ TÀ QUY CHÁNH, THẬP HỮU NHẤT NHỊ THƯỢNG ÁC TẬP TẠI”.
(Mà dạy rằng: Ta ở trong đời ác ngũ trược giáo hóa những chúng sanh cang cường như thế, làm cho lòng chúng nó điều phục bỏ tà về chánh; nhưng trong mười phần vẫn còn một hai phần chúng sanh quen theo tánh ác).
Phật an ủi Bồ-tát Địa Tạng. Bồ-tát Địa Tạng từ bi đến cực điểm, cùng chung một đạo lý, Phật Thích Ca Mâu Ni cũng là từ bi đến cực điểm. Bồ-tát phân thân vô lượng vô biên, Phật lại có khác gì đâu? Chúng ta xem thấy trong “Kinh Phạm Võng” trăm ngàn ức hóa thân [của] Phật Thích Ca Mâu Ni. Bồ-tát Địa Tạng cũng giống như Thế Tôn vậy. Chúng ta bèn liên tưởng đến, hết thảy chư Phật Như-lai không có vị nào không như vậy. Sự thật này nói với chúng ta rằng, số lượng Phật, Bồ-tát còn nhiều hơn cả số lượng chúng sanh tạo tội nghiệp. Tâm đại từ đại bi này, chúng ta không thể tìm ra ngôn từ nào để tán thán được. Nhưng chúng sanh thật sự là ương ngạnh khó giáo hóa, tập khí quá nặng. Phật, Bồ-tát giáo hóa chúng sanh, dạy họ bỏ tà về chánh. “Thập hữu nhất nhị thượng ác tập khí tại” (nhưng trong mười phần vẫn còn một hai phần chúng sanh quen theo tánh ác). Hay nói cách khác, Phật Bồ-tát độ thoát được bảy - tám phần, số người được độ thoát như vậy chẳng phải rất nhiều sao? Bảy - tám phần. Quí vị nên biết, số người nói ở đây là chúng sanh căn cơ chín muồi, người căn cơ chưa chín muồi thì không nói, [đây] là chỉ chúng sanh căn cơ chín muồi. Cũng chính là nói thiện căn, phước đức của họ chín muồi rồi, Phật, Bồ-tát đến tạo tăng thượng duyên cho họ. Phần lớn những người này đều có thể tiếp nhận Phật pháp y giáo phụng hành, nhưng vẫn còn một hai phần, số ít người tập khí ác vẫn còn. Chúng ta xem thấy trong "Kinh Hoa Nghiêm" có mười loại chúng, trong đó liệt kê ra mười loại lớn đến nghe Kinh trong những đoàn thể nhỏ, chúng ta có thể nhận biết được. Trên thực tế trong đạo tràng của chúng ta cũng có thể nhận thấy được. Nếu họ không có thiện căn phước đức, chúng ta giảng Kinh ở đây họ làm sao có thể đến nghe được? Họ nghe cũng rất chăm chú, dường như tu hành cũng rất cố gắng, nhưng được một lát thì tập khí xấu lại nổi lên. Những người này là thuộc vào “một hai phần” này. Loại người này đời này có thể được độ hay không vậy? Không thể được độ, chỉ là gieo thiện căn mà thôi, nên Phật giao phó loại chúng sanh này cho Bồ-tát Địa Tạng, Phật vẫn chưa có độ hết những người căn tánh chưa chín muồi này, muốn Bồ-tát Địa Tạng độ tiếp cho đến khi Phật Di Lặc ra đời.
Chúng ta xem tiếp đoạn Kinh văn này dưới đây:
“NGÔ DIỆC PHÂN THÂN THIÊN BÁCH ỨC QUẢNG THIẾT PHƯƠNG TIỆN”
(Muốn độ chúng đó, Ta cũng phân nghìn trăm ức thân lập ra nhiều phương chước).
Phật Thích Ca Mâu Ni ở đây đã nói ra rồi, phía trước là nói tổng quát, chỗ này là nói tỉ mỉ, phân căn tánh chúng sanh ra thành bốn loại. Ba loại phía trước trong bốn loại này đều được độ, loại sau cùng là “một hai phần” này. [Phật] nói cụ thể ra cho chúng ta:
“HOẶC HỮU LỢI CĂN, VĂN TỨC TÍN THỌ”
(Trong chúng sanh đó, hoặc có người căn tánh sáng lẹ nghe pháp của Ta thời liền tín nhận).
Đây là người căn tánh thượng thượng, vừa tiếp xúc Phật pháp họ liền tin, liền tiếp nhận, y giáo phụng hành ngay, nên họ được độ rồi. Đây là chúng sanh được độ vào thời Chánh Pháp.
Loại thứ hai: