ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN KINH
Tập 34
Chủ giảng: Pháp sư Tịnh Không
Thời gian: Tháng 5 năm 1998 Địa điểm: Tịnh tông Học hội Singapore
Mời mở kinh, Khoa Chú quyển trung, trang 146, mời xem kinh văn:
Hựu ư quá khứ hữu Tịnh Nguyệt Phật, Sơn Vương Phật, Trí Thắng Phật, Tịnh Danh Vương Phật, Trí Thành Tựu Phật, Vô Thượng Phật, Diệu Thanh Phật, Mãn Nguyệt Phật, Nguyệt Diện Phật, hữu như thị đẳng bất khả thuyết Phật.
Địa Tạng Bồ-tát ở chỗ này đã giới thiệu cho chúng ta mười vị Phật, sau đó lại nói ra chín vị. Sau cùng nói cho chúng ta biết, như lời ngài nói về những vị Phật này số lượng là vô lượng vô biên, không thể nói hết. Đây là dạy cho chúng ta phải xưng niệm danh hiệu chư Phật, công đức của danh hiệu không thể nghĩ bàn. Thông thường chúng ta chỉ khen ngợi đức Phật A-di-đà, công đức của danh hiệu Di-đà không thể nghĩ bàn, thật ra đức hiệu của mỗi vị Phật đều không thể nghĩ bàn, không khác gì với đức Phật A-di-đà, đây mới thật sự làm nổi bật điều mà Phật pháp thường nói “pháp môn bình đẳng không có cao thấp”, cho nên xưng niệm bất kỳ danh hiệu của một vị Phật nào đều có thành tựu như nhau. Trong nhiều danh hiệu như vậy, Thế Tôn đặc biệt giới thiệu A-di-đà Phật cho chúng ta, nguyên nhân này là ở chỗ nào? Nhà Phật thường nói “Phật không độ người vô duyên”, tuy trên lý là bình đẳng, nhưng trên sự thì vẫn có sai khác, sai khác đều ở duyên phần, thật đúng như lời Đại sư Thiện Đạo nói: “Đều ở gặp duyên không giống nhau”, cho nên sự thành tựu của chúng ta sẽ không giống nhau. Hơn nữa, A-di-đà Phật có duyên phần đặc biệt với chúng ta, trong các Bồ-tát thì Quán Thế Âm Bồ-tát, trong các vị Phật thì đức Phật A-di-đà có duyên vô cùng sâu dày với thế giới Ta-bà chúng ta. Không những có duyên, hơn nữa duyên ấy rất sâu nên cảm ứng sẽ rất nhanh, vô cùng nhanh cũng vô cùng sâu, đây là nguyên nhân đức Thế Tôn đặc biệt giới thiệu cho chúng ta.
Pháp sư Thanh Liên có chú giải danh hiệu của chín vị Phật này, chư vị cũng có thể tham khảo. Nói sơ lược, “Tịnh Nguyệt Phật”, Tịnh là thanh tịnh, Nguyệt là ánh trăng, ban đêm ánh trăng sáng, không có ai không ưa thích, đặc biệt là hiện nay chúng ta cũng gần đến Trung Thu, ánh trăng trung thu đặc biệt sáng, giống như câu nói “mùa thu trời cao mát mẻ”. Ví cho quang minh của Pháp thân Phật chiếu khắp, trong kinh Hoa Nghiêm nói cho chúng ta, danh hiệu của Pháp thân Phật gọi là Tỳ-lô-giá-na, đây là tiếng Phạn, ý nghĩa của Tỳ-lô-giá-na là “biến khắp mọi nơi”, Pháp thân đích thật là biến khắp mọi nơi. Do đó có thể biết, tận hư không, khắp pháp giới chính là một Pháp thân, đây là như trong kinh luận thường nói “mười phương ba đời chư Phật cùng chung một Pháp thân”. Nếu như bạn có thể hiểu được cùng chung một Pháp thân thì sau đó mới biết tận hư không, khắp pháp giới đích thực là chính mình, là một chỉnh thể, cảnh giới này trong pháp Đại thừa gọi là đại giác ngộ viên mãn, họ đích thực đã sáng tỏ, biết được hư không pháp giới là chính mình, thiên địa vạn vật cũng là chính mình, là tướng phần của chính mình, pháp thân, pháp giới là bản thể của chính mình. Quang minh chiếu khắp chính là trí tuệ chiếu khắp, tâm thức biến khắp, tác dụng biến khắp, sau khi nhập vào cảnh giới này thì ở trong hư không pháp giới, trong pháp giới có quá khứ, có vị lai, không nơi nào không hiện thân, tùy loại hiện thân, đạo lý là ở chỗ này. Ở đây ngài chú giải cũng rất hay, chú giải ghi: “tùng chân tùy ứng”, “chân” là Pháp thân, “ứng” chính là Báo thân và Ứng hóa thân; chân thân không có hình tướng, nó không phải là vật chất, Ứng hóa thân có hình tướng, Báo thân cũng tính là Ứng thân. Chúng ta đem phạm vi của nó nói rộng hơn một chút, là từ thể khởi dụng, Báo thân là tự thọ dụng, cùng chung thọ dụng với Địa thượng Bồ-tát, Ứng hóa thân là chúng sanh của Phàm Thánh Đồng Cư Độ, Phương Tiện Hữu Dư Độ, là vì tha thọ dụng, cho nên Ứng hóa thân hoàn toàn là tha thọ dụng, không phải là tự thọ dụng, tự thọ dụng là Báo thân. Thế nhưng Pháp thân, Báo thân, Ứng hóa thân là một mà ba, ba mà là một. Câu cuối nói rất hay, đây là ba thân một thể, “Tịnh Nguyệt” thí dụ cho ba thân một thể.
Vị thứ hai là Sơn Vương Phật, Sơn Vương hình dung cho Báo thân của Phật giống như núi lớn, vương là lớn nhất, chúng ta thường gọi núi lớn nhất trong các núi là Tu-di Sơn Vương. Thông thường là nói về Báo thân của Phật, trong kệ tán Phật chúng ta tán thán A-di-đà Phật, “A-di-đà Phật thân kim sắc, tướng hảo quang minh vô đẳng luân”, quý vị hãy nghĩ về cảnh giới này, “bạch hào uyển chuyển ngũ Tu-di”, bạn hãy nghĩ xem thân này bao lớn, bạch hào là sợi lông ở giữa hai chân mày xoáy tròn lại, bao lớn? Lớn bằng năm ngọn núi Tu-di vậy, bạn nói thân tướng của vị Phật này bao lớn? Địa cầu chúng ta không chứa nổi, cho nên nếu địa cầu của chúng ta trong pháp tướng trang nghiêm của đức Phật có lẽ chỉ bằng một sợi lông mày mà thôi, đức Phật có thể hiện thân tướng lớn như vậy nên xưng là Sơn Vương Phật. Đây là lời tán thán Phật, cũng tỏ rõ thần thông, năng lực của Phật rất thù thắng, có thể hiện thân lớn như vậy.