/ 49
62

CHIA SẺ NHỮNG ĐIỀU TÂM ĐẮC VỀ

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN

Chủ giảng: Thầy Thái Lễ Húc

Chuyển ngữ: Ban biên tập Học Làm Người Tốt

Giảng tại: Trung Tâm Giáo Dục Văn Hóa Truyền Thống – Malaysia

Tập 13

Cảnh duyên không tốt xấu, không có sự việc nào trong đời người là xấu cả

Giảng ngày 15 tháng 9 năm 2010

Quý vị trưởng bối, quý vị đồng nhân, xin chào mọi người!

Chúng ta cùng nhau học tập Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, mở đầu sách đã nói “Họa phước vô môn, duy nhân tự triệu. Thiện ác chi báo, như ảnh tùy hình”. Từ “báo” này nghĩa là chỉ cần nhân duyên đầy đủ, quả báo sẽ hiện tiền. Vận mệnh đời này của bản thân chúng ta ra sao, là tốt hay là không tốt? Nếu như không tốt thì bây giờ nên sửa thế nào? Tu hành “học quý chỗ tự biết mình”, chúng ta phải sáng suốt biết mình, sửa sớm một chút. Sửa sớm một chút thì mạng có thể trở thành tốt; nếu như nói ngày mai mới sửa, ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai đâu nhiều vậy, muốn ngày mai sửa, nhưng ngày nay vô thường đã tới rồi. Đường đến suối vàng không già trẻ, không phải nói người già mới chết, thọ mạng của con người thật đến rồi, thì quả báo hiện tiền, lúc này quý vị có tiền tới đâu cũng không mua được thọ mạng. Cho nên “nhớ đến vô thường, cẩn thận đừng phóng dật”, nhớ tới sanh tử vô thường, người ta sẽ tích cực, tinh tấn.

Bản thân tôi không tinh tấn là không được. Chúng tôi vào tháng 10 năm 2004 có cơ hội đến Hồng Kông chia sẻ Đệ Tử Quy, Hiệp Hội Giáo Dục Phật-đà Hồng Kông có quay phim, băng đĩa này đưa tới Australia, mở ra cho sư trưởng xem. Sư trưởng vừa nhìn thấy tôi liền nói, người này là tướng đoản mệnh. Học quý chỗ tự biết mình, tôi sáng suốt biết mình, bản thân tôi chính là đoản mệnh. Sư trưởng từ bi, biết được người học sinh này đoản mệnh, liền mau khẳng định, khích lệ chúng tôi phải đi theo con đường hoằng pháp lợi sinh. Cho nên tôi đã sống thêm được rất nhiều năm, đây là sự thật chứ không phải giả. Tôi nhớ hồi tôi khoảng 30 tuổi, hình như cả người đều không có sức sống gì, lái xe chạy trên đường cao tốc tới nỗi ngủ thiếp đi. Thật vậy, một người lái xe trên đường cao tốc có muốn ngủ gục không? Đó là không muốn sống rồi. Tôi cũng đã rất cố gắng, rất nỗ lực để nhắc nhở chính mình đừng ngủ gật, mà vẫn cứ ngủ. Tôi nhớ lại khi đó, tôi còn chở mẹ tôi đi thăm chị tôi, mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi, sau đó thấy hình như có cái gì không ổn liền vỗ vỗ tôi nói có phải con ngủ rồi không? Tôi nói, hình như con ngủ thiếp đi rồi.

Con người thật sự là có vận mệnh. Đời này chỉ có thể sống tới 29 tuổi, nếu như không mau mau tu thiện, tới lúc 29 tuổi, thật là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa. Từ đây chúng ta cảm nhận được, sư công Lý Bỉnh Nam hồi đó nhìn thấy trong số học sinh của mình có người tướng đoản mệnh, liền mau khiến họ phát đại tâm cố gắng hoằng pháp lợi sinh. Nhìn từ góc độ Phật pháp, cảnh duyên không có tốt xấu, đối với người giác ngộ thì việc gì cũng đều là việc tốt. Biết rằng phước báo của mình không đủ, đoản mệnh nên mới dũng mãnh tinh tấn, mới có ý thức tới nguy cơ. Cho nên tôi nói với rất nhiều đồng tu, nếu như tôi không tinh tấn, không cố gắng sức hoằng pháp lợi sinh, quý vị phải nhắc nhở tôi, quý vị không nhắc nhở tôi, tôi sẽ bị mất mạng. Bản thân tôi biết, chỉ cần tôi không hoằng pháp lợi sinh, tôi chắc chắn sẽ mất mạng. Cho nên quý vị phải giúp đỡ tôi, những lúc thấy tôi giải đãi thì mau mau nhắc nhở sách tấn tôi một chút.

Cho nên “thiện ác chi báo” từ “báo” này có nghĩa là lúc nào nhân duyên chín muồi thì đều có quả báo. Liễu Phàm Tứ Huấn, chúng ta đã cùng nhau học tập rồi, những giáo huấn đó đều là lời dặn dò vô cùng khẩn thiết, hộ niệm chúng ta. “Nếu còn một hơi thở, cho dù tội ác ngập trời, vẫn có thể hối cải. Xưa có người cả đời làm ác, lâm chung hối ngộ, phát một niệm lành, liền được thiện chung”, năng lượng sửa lỗi ngay từ sớm thật bất khả tư nghì, giống như phòng tối ngàn năm, ngọn đèn vừa chiếu thì bóng tối ngàn năm đều bị tiêu trừ. Một người có thể xoay chuyển vận mệnh hay không, có quan hệ rất lớn đối với việc họ có tôn trọng, có quý trọng Phật Bồ-tát cổ thánh tiên hiền, có quý trọng giáo huấn của sư trưởng hay không. Sư trưởng đã biểu diễn cho chúng ta rất triệt để: Ngài vốn không có thọ mạng, không có phước báo, nhưng ngài hiếu học, tôn sư trọng đạo, giáo huấn của ba vị thầy của ngài dạy ngài, ngài không dám quên, y giáo phụng hành, sư trưởng cả đời có thể tu tới vô lượng thọ, có thể tu được phước báo tự tại. Chúng ta nhìn thấy sự thị hiện của sư trưởng, chúng ta phải quý trọng nhân duyên này, phải nên khởi lên thái độ rằng sư trưởng có thể làm được thì chúng ta cũng có thể làm được. Nếu như sư trưởng đã làm cho chúng ta triệt để như vậy, chúng ta xem xong nhưng ý niệm vẫn là: “Đó chỉ có sư phụ mới làm được, mình làm không được”, cái này là chà đạp lên sự khổ tâm mà sư phụ biểu diễn cho chúng ta xem.

/ 49