4

Theo Lời Kể Của Pháp Sư Ngộ Khiêm


1. Cả đời này của sư phụ thượng nhân, không chỉ giảng kinh thuyết pháp, mà trong sinh hoạt thường ngày, từng lời nói cử chỉ, ngài đều đang vì chúng ta mà thuyết pháp. Thói quen sinh hoạt của sư phụ thượng nhân đều rất có quy luật; mỗi lần dùng cơm xong, ngay cả tăm xỉa răng đã dùng xong, ngài đều bẻ nhỏ ra rồi lấy khăn giấy gói lại, vì sợ đâm vào người thu gom rác. Ngoài ra, mỗi khi thay quần áo, sư phụ thượng nhân đều gấp gọn gàng trước khi đưa cho thị giả lo việc giặt giũ. Không giống như chúng ta tùy tiện vứt bừa, không xếp ngay ngắn. Những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt này là điều chúng ta cần học tập.

2. Đầu năm 1994, mạt học theo sư phụ thượng nhân và quán trưởng Hàn Anh đến hội Phật giáo Dallas ở Mỹ thường trú. Vào một buổi sáng nọ, mạt học pha trà cho sư phụ thượng nhân, rồi mang đến phòng nghỉ mời sư phụ dùng trà. Khi sư phụ thượng nhân mở nắp ly giữ nhiệt, mạt học thấy ngài lấy một tờ khăn giấy, gấp lại vuông vức rồi cẩn thận lau sạch vết trà trên miệng ly. Lúc đó, từ tận đáy lòng mạt học cảm thấy rất hổ thẹn, trước đó vốn cho rằng bên ngoài ly đã được rửa rất sạch sẽ, nên không kiểm tra kĩ vết cặn trà nơi khóa nắp. Vậy mà lúc ấy sư phụ thượng nhân cũng không nói lời nào, mạt học nhìn thấy tận mắt, trong lòng khởi lên ý niệm: về sau rửa ly giữ nhiệt, tuyệt đối sẽ không để sư phụ nhìn thấy vết bẩn nữa. Từ đó mạt học rèn được thói quen làm việc không cẩu thả.

3. Mùa hè năm 1994, tại hội Phật giáo Dallas ở Mỹ, trước khi giảng kinh lúc 7 giờ 30 phút tối, sư phụ thượng nhân thường sẽ đến phòng của quán trưởng để thăm hỏi, sau đó sẽ cùng nhau đến giảng đường. Mạt học đúng lúc phải đến phòng nhỏ ở bên ngoài để giặt quần áo, trong lòng nghĩ sẽ quay lại ngay, cho nên ra ngoài chỉ đóng cửa lưới, cửa gỗ vẫn để mở. Mùa hè ở Dallas nhiệt độ lên tới hơn 40 độ, hầu như ngày nào cũng phải mở máy lạnh. Mạt học vừa vào cửa, sư phụ thượng nhân đã đứng ngay cửa chờ mạt học, mạt học cứ tưởng sư phụ và quán trưởng đã vào giảng đường rồi. Không ngờ sư phụ thượng nhân lại đợi mạt học ở cửa, lúc đó sư phụ từ bi chỉ dạy rằng: máy lạnh đang mở, khi ra ngoài phải đóng cửa gỗ lại để tránh khí lạnh thoát ra, gây lãng phí điện. Ngài còn nói thêm một câu khuyên nhủ, mong mạt học biết quý trọng phước, kẻo về già không còn phước báo. Câu đó là “con về già phước báo lớn lắm”. Mạt học liền chia sẻ lời dạy này của sư phụ thượng nhân với các tình nguyện viên và pháp sư thường trú ở hội Phật giáo. Về sau câu này trở thành thuật ngữ của hội Phật giáo, chỉ cần có đồng tu lãng phí không biết quý trọng phước thì sẽ nhắc đến câu nói này của sư phụ thượng nhân, để khuyến khích mọi người phải tiếc phước, tu phước.

4. Đầu năm 1996, sư phụ thượng nhân cầm ba bốn bức tranh đã được đóng khung, đến hỏi chúng tôi có ai rảnh giúp ngài đóng gói, để chuẩn bị gửi đi. Mạt học xung phong nhận lấy các bức tranh trong tay sư phụ thượng nhân, mạt học rất tự tin, mình sẽ gói thật hoàn hảo. Đóng gói xong, mạt học lập tức trình lên cho sư phụ xem, sư phụ thượng nhân cầm lấy tranh và hỏi mạt học: “Con đóng gói như thế nào?” Lúc đó, mạt học liền sững người lại! Sư phụ thượng nhân từ bi nói: “Con có đặt mặt sau đối với mặt sau, mặt trước đối với mặt trước khi gói không?” Mạt học đáp: “Con không có”. Sư phụ thượng nhân nói: “Có thể thấy con làm việc không cẩn thận rồi”. Bởi vì mặt sau khung tranh có đinh, còn mặt trước là gỗ, sợ làm trầy xước bề mặt tranh. Nếu sư phụ thượng nhân không nhắc nhở mạt học, mạt học gửi tranh đi, đối phương nhận được quà của sư phụ có thể sẽ có khuyết điểm. Đây là sư phụ thượng nhân đang dạy mạt học sự cung kính đối với vật và sự tôn trọng đối với người. Từ đó về sau, khi mạt học làm bất cứ việc gì, đều nhớ đến lời dạy của sư phụ thượng nhân.

5. Năm 1996, tại thư viện Hoa Tạng ở Đài Loan, vài tháng sau khi quán trưởng Hàn Anh vãng sanh. Một buổi chiều nọ, mạt học vào văn phòng của thư viện, sư phụ thượng nhân cũng đang ở đó, đột nhiên một cư sĩ nữ quen thuộc đến. Ngay tại chỗ, bà ấy đã tố cáo những lỗi lầm của mạt học trước mặt sư phụ thượng nhân. Lúc đó, mạt học lập tức quỳ xuống trước mặt sư phụ thượng nhân, sám hối với sư phụ: “Sư phụ, đệ tử bất hiếu, khiến người phải bận lòng”. Sư phụ thượng nhân đợi đến khi vị cư sĩ kia nguôi giận và rời đi, ngài từ bi khai thị cho mạt học: “Đối với những người như vậy, con không thể đắc tội, kẻo họ tạo nghiệp rồi đi rêu rao khắp nơi. Sau này phải cẩn trọng hơn”. Khi đó mạt học cảm thấy rất có lỗi với sư phụ thượng nhân, vì những sai sót của bản thân, mà để người ta đến trước mặt sư phụ cư xử vô lễ như vậy. Thế nhưng sư phụ thượng nhân hoàn toàn không trách mắng mạt học, ngược lại còn dùng giọng từ ái để dạy bảo mạt học. Điều đó càng làm mạt học cảm thấy có lỗi với sư phụ hơn, khiến sư phụ phải nhọc lòng rồi.