/ 1
21

PHƯƠNG PHÁP DẠY CON KHI MANG THAI

(Trích từ kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện, quyển 46)

Người giảng: Lão pháp sư Tịnh Không

Địa điểm: Học Hội Tịnh Tông Singapore

Thời gian: Tháng 05-1998

Cẩn dịch: Vọng Tây cư sĩ

Biên tập: Diệu Hiền cư sĩ


Xin quý vị mở kinh ra, khoa chú quyển trung, trang 56: “Phục thứ Phổ Quảng, nhược vị lai thế trung, Diêm Phù Đề nội, Sát Lợi Bà la môn, trưởng giả cư sĩ, nhất thiết nhân đẳng, cập dị tánh chủng tộc, hữu tân giả, hoặc nam hoặc nữ, thất nhật chi trung, tảo dữ độc tụng, thử bất tư nghì kinh điển. Cánh vi niệm Bồ Tát danh, khả mãn vạn thiên, thị tân sanh tử, hoặc nam hoặc nữ, túc hữu ương báo, tiện đắc giải thoát, an lạc dị dưỡng, thọ mạng tăng trưởng, nhược thị thừa phúc sanh giả, chuyển tăng an lạc, cập dữ thọ mạng”.

Đoạn kinh này nói về lúc sinh nở cần phải tu phước như thế nào? Y học hiện đại phát triển hơn ngày xưa rất nhiều, việc sinh nở cũng an toàn, yên tâm hơn ngày xưa. Vào thời xưa, đặc biệt là ở nông thôn, những khu vực lạc hậu kém phát triển, sinh nở thật sự là việc liên quan đến mạng sống con người, cho nên đức Phật đã đặc biệt quan tâm nhắc nhở, dạy chúng ta phải tu học thế nào, làm sao để đảm bảo bình yên cho mẹ con.

Trong kinh, đức Phật dạy chúng ta, người trong một gia đình quan hệ vô cùng mật thiết, chắc chắn phải có nhân duyên sâu sắc, không phải tụ chung một cách ngẫu nhiên. Nhân duyên đó rất phức tạp, đức Phật đã phân chia nhân duyên phức tạp đó quy thành bốn loại, đó chính là điều mà trong kinh thường nói: báo ân, báo oán, đòi nợ, trả nợ, vì thế mà quy tụ thành người một gia đình. Cha con, anh chị em cũng không thể tách rời quan hệ này, do nhân duyên nhiều đời nhiều kiếp mới trở thành người một nhà.

Ngạn ngữ cũng thường nói, không phải oan gia không chung nhà. Câu nói này rất có lý. Nhưng sau khi giác ngộ, người cả nhà sẽ trở thành quyến thuộc pháp lữ ngay, như thế thật không gì thù thắng hơn. Không giác ngộ thì gia đình sẽ liên tiếp xảy ra ân oán báo ứng lẫn nhau, đó thật là khổ nói không ra lời. Tất nhiên trả ơn thì hiếm mà báo oán thì nhiều, trả nợ thì ít nhưng đòi nợ thì nhiều, nên cả đời làm người trên thế gian này, gọi là việc không vừa ý thường có đến tám chín. Đây đều là sự thật chính chúng ta đã trải qua, chính mắt nhìn thấy. Con cái đến với chúng ta, nhất định phải hiểu nhân duyên đó có từ nhiều đời nhiều kiếp.

Quả báo luôn bình đẳng, bất kể sang hèn giàu nghèo. Như trong kinh đã ví dụ, Sát lợi là hoàng tộc của Ấn Độ xưa, Bà la môn là giai cấp tôn giáo có địa vị rất cao trong xã hội lúc đó, Trưởng giả cư sĩ là người có phước báo nhiều, tiếp theo là tất cả mọi người và các họ tộc khác, phạm vi này rất rộng, trong đó có đầy đủ tất cả bốn giai cấp của nước Ấn Độ xưa.

Người Á đông thì thường nói phú quý bần tiện, bất kể thân phận thế nào, không luận địa vị ra sao, việc sinh nở là không thể tránh khỏi được. Hơn nữa, đau đớn trong sinh nở là hoàn toàn bình đẳng, người giàu có thì chăm sóc có phần đầy đủ hơn, người nghèo khó thì chăm sóc kém hơn, nói cho cùng, cái khổ này không thể nào tránh được. Thế nên Phật dạy cho chúng ta phương pháp, trong vòng bảy ngày, sớm đọc tụng bộ kinh bất khả tư nghì này. Đọc sớm, tốt nhất là nếu như người trong nhà có hiểu biết về Phật pháp, biết tiếp nhận lời dạy của Đức Phật, thì nên đọc tụng vào thời kỳ nào?

Khi biết có thai liền nên đọc, mỗi ngày đọc tụng một bộ Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện, hoặc niệm nghìn câu danh hiệu Bồ Tát Địa Tạng, cần phải dùng tâm chân thành cung kính để tụng niệm thì phước báo sẽ vô cùng to lớn. Cho dù đứa bé trong thai là đến để báo oán, là oan gia trái chủ, bạn có thể chăm sóc đứa bé như thế thì oan kết này cũng được hóa giải, bạn đã có ân với nó rồi thì nó không báo oán nữa, mà đến báo ân. Chuyển biến phải ngay từ đầu. Trong kinh đã nhấn mạnh, chậm nhất cũng phải vào bảy ngày trước khi sanh, đương nhiên là càng sớm càng tốt. Khi chúng ta hiểu được lý lẽ này, biết được phương pháp này, thì tốt nhất đọc tụng ngay khi biết có thai, liền y theo phương pháp này mà tu hành.

Với người làm mẹ, người mẹ cần phải tâm bình khí hòa, chân thành, cung kính, thanh tịnh, bình đẳng, khởi tâm động niệm đều ảnh hưởng đến thai nhi. Điều này, nếu nói theo lý luận khoa học hiện đại, thì mọi người càng dễ hiểu hơn. Đây thuộc về hiện tượng của động sóng. Trong Phật pháp đã nói, như thế giới Tây Phương Cực Lạc, tất cả vạn pháp đều phát ra ánh sáng, không những con người có thể phóng quang, vạn vật đều phóng quang. Thật ra Cực Lạc thế giới ánh sáng soi khắp, thế gian này chúng ta lại vì sao không phóng quang chứ? Giả như thế gian này chúng ta bao gồm tất cả vạn vật, không như thế giới Tây Phương Cực Lạc ánh sáng chiếu khắp như thế, thì Nhất Chân Pháp Giới sẽ thành mâu thuẫn. Làm gì có nơi này đặc biệt sáng hơn, nơi khác lại không có ánh sáng, làm sao giải thích cho thông suốt đây.

/ 1