KINH ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN (Tập 48)
Mời mở bản Kinh ra, khoa chú quyển hạ, trang bảy mươi sáu. Mời xem Kinh văn:
“PHỤC THỨ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT! NHƯỢC VỊ LAI THẾ, HỮU CHƯ NHÂN ĐẲNG, Y THỰC BẤT TÚC CẦU GIẢ QUAI NGUYỆN, HOẶC ĐA BỆNH TẬT, HOẶC ĐA HUNG SUY, GIA TRẠCH BẤT AN, QUYẾN THUỘC PHÂN TÁN, HOẶC CHƯ HOẠNH SỰ ĐA LAI NGỖ THÂN, THÙY MỘNG CHI GIAN ĐA HỮU KINH BỐ. NHƯ THỊ NHÂN ĐẲNG VĂN ĐỊA TẠNG DANH, KIẾN ĐỊA TẠNG HÌNH, CHÍ TÂM CUNG KÍNH NIỆM MÃN VẠN BIẾN, THỊ CHƯ BẤT NHƯ Ý SỰ TIỆM TIỆM TIÊU DIỆT, TỨC ĐẮC AN LẠC, Y THỰC PHONG DẬT, NÃI CHÍ Ư THÙY MỘNG TRUNG TẤT GIAI AN LẠC”.
(Lại vầy nữa, này Quán Thế Âm Bồ Tát! Về trong đời sau, như có những người nào ăn mặc không đủ, cầu chi cũng không toại nguyện, hoặc thân nhiều tật bịnh, hoặc nhiều sự hung suy, nhà cửa không yên ổn, quyến thuộc chia lìa, hoặc các sự tai vạ cứ đến khuấy nhiễu nơi thân luôn, trong giấc mộng thường phải Kinh sợ. Những người như thế đó, khi nghe danh hiệu của Ngài Địa Tạng Bồ Tát, thấy hình tượng của Địa Tạng Bồ Tát nên chí tâm cung kính niệm đủ một muôn biến, thời những sự không toại ý trên đó sẽ tiêu sạch lần lần, liền đặng an vui, đồ ăn mặc dư dật, cho đến trong giấc mộng thẩy đều an ổn vui vẻ).
Đến chỗ này là một đoạn. Đoạn này là nói chuyển nghiệp báo ác. Nếu như có sự khế nhập tương đối về Phật pháp, thì chúng ta có thể tin lời đức Phật nói. Đạo lý ở chỗ nào vậy? Nguyên lý là ở “Cảnh chuyển theo tâm”. Tâm có thể chuyển cảnh giới, chứ không phải cảnh giới chuyển tâm. Vẫn là nguyên tắc này, nếu như chúng ta thật sự có thể làm được tâm chuyển cảnh giới, thì đâu có chuyện không như nguyện được?
Chúng ta xem Kinh văn: “Phục thứ Quán Thế Âm Bồ Tát!” (Lại vầy nữa, này Quán Thế Âm Bồ Tát!). Lại gọi đức Bồ Tát Quán Thế Âm tiếp, là bắt đầu một đoạn khác.
“Nhược vị lai thế” (Như trong đời sau). Những gì chúng ta xem thấy trong phẩm Kinh này đều là lời đức Phật nói cho chúng sanh thời Mạt pháp. Việc cứu độ khổ nạn, không những là giao phó cho Bồ Tát Địa Tạng mà cũng có phần của Bồ Tát Quán Thế Âm nữa.
“Hữu chư nhân đẳng, y thực bất túc cầu giả quai nguyện” (Như có những người nào ăn mặc không đủ, cầu chi cũng không toại nguyện). Thời hiện nay, thế gian này tai nạn dồn dập, những việc này có thể nói là nhìn thấy mỗi ngày. Do nguyên nhân gì tạo thành? Chúng ta phải biết, đây là do ác nghiệp nặng nề tích lũy từ vô thủy kiếp đến nay chiêu cảm nên. Tuy cách nói này là chân thật, nhưng người thế gian hiện nay không tiếp nhận, họ không tin. Vào thời xưa, bởi do sự chỉ dạy truyền thừa liên tục từ đời này qua đời khác, nên người tiếp nhận vẫn còn. Người hiện nay hoàn toàn từ bỏ lời chỉ dạy của cổ đức, họ cho rằng ý sáng tạo của mình, cách nghĩ, cách nhìn của mình là chính xác. Trái lại cho rằng lời dạy của cổ Thánh tiên Hiền đó là lỗi thời, không còn hợp thời đại nữa, cần phải từ bỏ hoàn toàn. Trào lưu tư tưởng mới, cách nghĩ mới, cách làm mới của họ kết quả như thế nào? Đây là điều đáng để chúng ta suy tư, xem xét thật kỹ. Người hiện nay không tin lục đạo luân hồi, không tin nhân quả báo ứng. Nhưng những sự thật về báo ứng này bày ngay trước mắt, họ không thể không thọ, họ vẫn cứ phải thọ.
“Y thực bất túc” (Ăn mặc không đủ). Đây là việc đau khổ nhất trong thế gian. Lần này chúng tôi phát động việc cứu trợ tai nạn ở vùng Đông Bắc, hiện nay đã bước vào mùa đông rồi, thời tiết ở phương Bắc rất lạnh, đặc biệt là năm nay. Tôi nghe nói Đài Loan có một đoàn du lịch, cũng là do đồng tu Phật giáo chúng ta tổ chức, đến Đại Lục để tham quan du lịch, đi đến Thượng Hải đã cảm thấy quá lạnh, chịu không nổi rồi, liền quay về ngay. Thời tiết ở phương bắc còn lạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với Thượng Hải. Những người này đều chịu không nổi. Những đồng bào sinh sống ở Đông Bắc này, họ làm sao đây? Chúng tôi đã tặng mười vạn bộ quần áo ấm. Bên đó có điện thoại cho tôi biết, hiện nay đã phân phát được hơn một vạn bộ rồi. Tôi bảo họ cứ làm tiếp và hãy tặng mau mau, không nên đợi làm xong hết rồi mới tặng. Làm được bao nhiêu lập tức tặng bấy nhiêu. Người nhận được họ đều rất vui mừng. Quần áo chúng tôi may toàn là đồ mới, không phải mua quần áo cũ để cứu trợ. Những đồng tu đến khu bị tai nạn tặng đồ này, sau khi trở về đều khóc thảm thiết. Nguyên nhân gì vậy? Nhìn thấy dân bị tai nạn quá khổ, hiện nay không có ăn, đang trong tình trạng đói khát. Vậy làm thế nào? Quần áo có rồi, mà không có lương thực. Tôi hỏi thăm lương thực có thể mua được hay không? Có thể mua được. Hiện nay lương thực ở phương Bắc Trung Quốc bị cấm xuất khẩu, nhưng có thể tiêu thụ tại chỗ, vả lại giá cả cũng không đắt lắm. Họ nói cho tôi biết, hiện nay vùng bị tai nạn họ dùng bắp làm thức ăn chính. Giá mỗi cân hiện nay chỉ có bốn hào, bốn hào nhân dân tệ. Tết âm lịch sắp đến rồi, chúng tôi còn gởi tặng một ít bột mì, tôi bảo họ cần khẩn trương cứu trợ. Họ bàn bạc với tôi, có nên giảm bớt một ít áo ấm để mua lương thực không? Tôi trả lời họ áo ấm cứ tiếp tục may, làm gấp rút, lương thực vẫn cứ mua. Không đủ tiền chúng tôi sẽ nghĩ cách, việc cứu trợ quan trọng.