/ 51
133

ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN KINH

Tập 10

Chủ giảng: Pháp sư Tịnh Không

Thời gian: Tháng 5 năm 1998

Địa điểm: Tịnh Tông Học Hội Singapore

 

Xin mời mở kinh văn:

 

DIÊM PHÙ CHÚNG SANH NGHIỆP CẢM PHẨM ĐỆ TỨ.

Phẩm thứ tư. Từ tên của phẩm này chúng ta thấy được rất rõ ràng, những chuyện nói trong kinh đều thuộc về thế giới này của chúng ta, trong kinh Phật gọi là Nam Diêm-phù-đề châu, chính là chỉ cho địa cầu của chúng ta. Phật nói cho chúng ta biết, tu học Phật pháp lấy kinh điển làm chính, đây là trong “tứ y” dạy cho chúng ta, “Y pháp bất y nhân, y nghĩa bất y ngữ”, đây là nguyên tắc vĩnh hằng không thay đổi. Chúng ta xem thấy một số chú giải của cổ đức, hình như không tương ứng với những gì khoa học hiện đại quan sát, những chỗ này chúng ta có thể tồn nghi. Không thể nói hiện nay những gì khoa học nói là chính xác, rồi cho rằng những gì trong kinh nói là mê tín, nếu như chúng ta dùng phương pháp này để quan sát vậy thì hoàn toàn sai lầm. Bởi vì rất nhiều, rất nhiều cảnh giới mắt thịt của chúng ta không nhìn thấy, chúng ta tin tưởng lời Phật nói trong kinh. Tổ sư đại đức chưa nhập vào cảnh giới này, nên những gì họ nói không nhất định hoàn toàn tương ứng, chúng ta có thể lấy làm tham khảo, cũng không cần phải phủ định, chỉ biết có cách nói như vậy là được rồi. Nếu như chư vị xem trong chú giải, thí dụ nói trong Trường A-hàm, mặt trăng tại sao có bóng? Bóng này là bóng của cây ở cõi Diêm-phù-đề. Hiện nay những người tiếp nhận giáo dục khoa học, họ nhất định sẽ phủ nhận, những chỗ như vậy chúng ta không cần phải tranh luận. Nếu như không thể hiểu rõ triệt để thì cứ tồn nghi cũng được. Xin xem kinh văn:

 

Nhĩ thời Địa Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát bạch Phật ngôn: “Thế Tôn! Ngã thừa Phật Như Lai oai thần lực cố, biến bá thiên vạn ức thế giới, phân thị thân hình cứu bạt nhất thiết nghiệp báo chúng sanh, nhược phi Như Lai đại từ lực cố, tức bất năng tác như thị biến hóa.

 

Phật, Bồ Tát độ chúng sanh, có câu là: “Phương tiện có nhiều cửa, đường về nguồn không hai”, đây là trí tuệ viên mãn, khéo léo cao độ biểu hiện ra. Có rất nhiều sự sắp đặt mà không phải tâm tư, quan niệm của phàm phu chúng ta có thể đạt đến, có thể lý giải. Phàm là việc gì, nhất định không thể nhìn trước mắt, trước mắt chỉ là cách làm, nhất định phải nhìn vào mục đích. Nếu như mục đích là thuần chánh thì cách làm phi pháp cũng là thuần chánh, việc này cao minh; nếu mục đích là tà ác, cho dù cách làm có thiện đến đâu cũng là tà ác. Cũng giống như lúc trước cha mẹ, thầy giáo dạy học trò vậy, có khi mắng chúng, có khi đánh chúng, có khi phê bình gay gắt chúng, nhưng đều là ý tốt, đều hy vọng chúng hướng về điều tốt để học tập, kết quả sau này là tốt. Nếu như mỗi ngày đều nuông chiều, hết thảy đều thuận theo ý thích của học trò, nuôi thành thói quen xấu, đến khi chúng lớn lên làm điều phi pháp, thế thì cha mẹ, thầy giáo đều có lỗi. Phương pháp của Phật, Bồ Tát giáo hóa chúng sanh còn cao minh hơn, đặc biệt hơn. Trong kinh Hoa Nghiêm chúng ta xem thấy, như Thắng Nhiệt Bà-la-môn, Cam Lộ Hỏa Vương, Phạt-tô-mật-đa nữ dùng tham, sân, si; những phương pháp này hình như là hoàn toàn trái nghịch với đạo, nhưng đến sau cùng thấy kết quả của họ đều được “thanh lương tự tại”, đều có thể xa lìa tham, sân, si, chứng được công đức viên mãn của tự tánh, cho nên đó đều thuộc về phương tiện thiện xảo.

Trong kinh Địa Tạng chúng ta cũng xem thấy hiện tượng này, so với sự biểu diễn của ba vị Bồ Tát trong kinh Hoa Nghiêm lại còn thù thắng hơn, đều dùng địa ngục. Những quỷ vương ác độc này, quỷ vương đều là Bồ Tát hóa thân, không phải quỷ vương thật sự. Quỷ vương thật làm sao có thể tham gia pháp hội của đức Phật Thích Ca Mâu Ni ở cung trời Đao Lợi được? Cõi người chúng ta còn cao hơn so với cõi quỷ, cao hơn nhiều, nhưng người cũng không thể tham gia pháp hội của Thế Tôn thì làm sao quỷ, súc sanh có thể tham gia? Trong hàng quỷ vương có vị thị hiện thân súc sanh, họ đều là đại Bồ Tát, đều là những nhân vật giống Địa Tạng Bồ Tát; hay nói cách khác tất cả đều là Địa Tạng Bồ Tát. Ngày nay chúng ta có thể lý giải được cách dạy học của Phật, chân chánh có thể phát tâm, y theo lý luận và phương pháp của kinh này tu học, cũng phát đại tâm “địa ngục chẳng không, thề chẳng thành Phật”, vậy thì chúng ta cũng gia nhập vào câu lạc bộ của Địa Tạng Bồ Tát, cũng là nhân vật hàng đầu như Địa Tạng Bồ Tát. Địa ngục là tiêu biểu cái gì? Khổ nạn. Tất cả những chúng sanh khổ nạn ở thế gian, họ vẫn chưa thoát khổ, vẫn chưa thể phá mê khai ngộ, lìa khổ được vui, Bồ Tát bằng lòng ở lại thế gian vĩnh viễn giáo hóa chúng sanh, không thành Phật đạo. Thật ra không thành Phật đạo là hình thức, không phải thật; Địa Tạng Bồ Tát chân thật từ kiếp lâu xa đã sớm thành Phật rồi. Học trò của Ngài thành Phật nhiều như vậy, thì đâu có lý nào thầy giáo không thành Phật cho được? Không ở ngôi vị Phật. Phật cũng giống như hiệu trưởng, Ngài không làm hiệu trưởng, vĩnh viễn làm giáo viên; học trò đã làm hiệu trưởng rồi, thầy giáo còn làm giáo viên trong trường, chính là ý nghĩa như vậy, chúng ta nhất định phải hiểu.

Ban biên dịch: Pháp Âm Tuyên Lưu

/ 51