/ 51
123

KINH ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN (Tập 15)

PHẨM THỨ NĂM

DANH HIỆU CỦA ĐỊA NGỤC

“NHĨ THỜI, PHỔ HIỀN BỒ-TÁT MA-HA-TÁT BẠCH ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT NGÔN: ‘NHÂN GIẢ, NGUYỆN VỊ THIÊN LONG TỨ CHÚNG CẬP VỊ LAI HIỆN TẠI NHẤT THIẾT CHÚNG SANH THUYẾT SA-BÀ THẾ GIỚI, CẬP DIÊM PHÙ ĐỀ TỘI KHỔ CHÚNG SANH SỞ THỌ BÁO XỨ, ĐỊA NGỤC DANH HIỆU CẬP ÁC BÁO ĐẲNG SỰ. SỬ VỊ LAI THẾ MẠT PHÁP CHÚNG SANH TRI THỊ QUẢ BÁO’”.

(Lúc đó, Ngài Phổ Hiền Bồ-tát thưa cùng Ngài Địa Tạng Bồ-tát rằng: “Thưa Nhơn giả! Xin Ngài vì Trời, Rồng, bát bộ và tất cả chúng sanh ở hiện tại cùng vị lai, mà nói danh hiệu của những địa ngục là chỗ thọ báo của những hạng chúng sanh bị tội khổ ở trong cõi Ta-Bà cùng Diêm-Phù-Đề này, và nói những sự về quả báo không lành. Làm cho chúng sanh trong thời Mạt Pháp sau này biết rõ những quả báo đó”).

Đến chỗ này là một đoạn. Đoạn này là do Bồ-tát Phổ Hiền thỉnh nói. Phần trước đã giới thiệu qua “nghiệp duyên, nghiệp cảm”. Sau hai phẩm này, chúng ta cũng hiểu rõ được chút ít về khổ báo mà tất cả chúng sanh trong thế gian tạo tác ác nghiệp cảm nên. Kinh văn đến chỗ này, Bồ-tát Phổ Hiền đại từ đại bi thay chúng ta thỉnh pháp, thỉnh cầu Bồ-tát Địa Tạng nói một cách sơ lược về những tội báo không lành này cho chúng ta biết. Không những chúng ta hy vọng hiểu rõ, mà chúng sanh trong lục đạo của thế giới Ta bà bao gồm chư thiên, bát bộ, quỷ thần ở trong đó nữa. Bởi vì những chúng sanh này tuy hiện tiền là hưởng thụ phước báo, phước báo nhân thiên, nhưng sau khi hưởng hết phước báo cõi trời rồi thì làm sao đây? Mỗi chúng sanh, hoặc giả nói mỗi người, mạng sống không phải chỉ một giai đoạn này. Đây là điều chúng ta nhất định phải biết rõ. Chúng ta có đời quá khứ, quá khứ vô thỉ. Chúng ta còn có đời vị lai, vị lai vô chung. Những năm tháng vô thỉ vô chung này không có cách gì tính đếm được. Chúng ta ngày nay nói con số thiên văn, con số thiên văn nếu so với vô thỉ vô chung cũng là chênh lệch rất lớn. Tội nghiệp tích lũy từ vô lượng kiếp đến nay cũng đã vô lượng vô biên rồi. Quả báo của giai đoạn này là do hành nghiệp mà trong vô lượng kiếp chúng ta tạo, loại nghiệp nào gặp được duyên nó mới khởi hiện hành. Sự việc nó là như vậy. Người không học Phật họ không hiểu rõ, không sáng tỏ về những chân tướng sự thật này. Phật nói với chúng ta rất rõ ràng, lời Phật nói có đáng tin không? Những gì Phật nói là thật sao?

Điểm thù thắng nhất, điểm cao siêu nhất của nền giáo dục Phật pháp là Phật dạy chúng ta chứng thực. Ngài nói với chúng ta sự việc này, bảo chúng ta hãy tự mình đi kiểm chứng. Như thế điều này là không phải giả. Phật không hề nói, ta nói là thật thì nhất định là thật, Phật không bao giờ nói như vậy. Sau khi Phật nói rồi, bạn tự mình có thể chứng thực. Dùng phương pháp gì để chứng thực? Điều này Phật có thể dạy bạn, Phật có thể dạy cho bạn phương pháp để bạn tự mình cầu chứng. Lục đạo là thật, Thập Pháp Giới là thật, Nhất Chân Pháp Giới cũng là thật, bạn đều có thể chứng thực. Đừng nói tội nghiệp đã tạo trong đời này, mà còn tội nghiệp đã tạo đời đời kiếp kiếp trong quá khứ nữa. Cho nên khi hưởng hết phước cõi trời rồi, bởi do tội nghiệp đã tích lũy trong đời quá khứ, thì đâu có lý nào không đọa lạc? Cảm ứng ở trong Thập Pháp Giới, rốt cuộc là cảm ứng ác nhiều, cũng chính là duyên ác nhiều, duyên thiện ít. Nếu như bạn không tin lời nói này, điều này trái lại cũng không khó chứng thực, bạn hãy tư duy, cân nhắc cho thật kỹ, ở trong đời sống hiện tiền của chúng ta, từ sáng đến tối tất cả những người, sự, vật mà chúng ta gặp phải, đây đều là duyên. Ở trong duyên này là duyên thiện nhiều hay là duyên ác nhiều? Ngoại duyên bên ngoài gợi lên ý nghĩ trong nội tâm chúng ta. Sáu căn chúng ta tiếp xúc cảnh giới sáu trần bên ngoài, chúng ta khởi tâm động niệm là niệm ác nhiều hay là niệm thiện nhiều? Bạn hãy bình tĩnh mà tư duy, bạn sẽ hiểu rõ ngay. Nếu như từ sáng đến tối, ác niệm của chúng ta nhiều hơn thiện niệm. Bạn đời sau đi về đâu? Thế chẳng phải là đi về ba ác đạo rồi sao? Đâu có cần phải hỏi người khác? Không cần phải hỏi người khác, cũng không cần phải hỏi Phật, Bồ-tát, tự mình biết rất rõ ràng, rất minh bạch. Nếu như chúng ta có thể duy trì được từ sáng đến tối niệm thiện nhiều hơn niệm ác, thì chúng ta mới có phần nắm chắc không bị đọa ba ác đạo.

Cái phần nắm chắc này không phải là trọn vẹn mười phần. Tại sao? Lúc sắp lâm chung bạn còn có thể nắm chắc được không? Bình thường có phần nắm chắc, lúc sắp lâm chung không nắm chắc được, thế vẫn phải bị đọa lạc. Có thể thấy sự việc này thật sự là rất khó, không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng lúc bình thường nhất định phải rèn luyện. Tại sao vậy? Bình thường rèn luyện, thì lúc lâm chung sẽ có phần nắm chắc tương đối nhiều. Lúc bình thường không chịu rèn luyện, thì lúc lâm chung có phần nắm chắc ít. Đạo lý này phải biết. Cổ đức có ví dụ là: “Luyện binh ngàn ngày chỉ để dùng trong chốc lát”. Bình thường phải huấn luyện, cuối cùng có thể đánh thắng được hay không vẫn không nhất định? Nhưng nhất định phải rèn luyện, khi đánh nhau mới có khả năng thắng trận. Nếu như bình thường không tập luyện, khi lâm trận nhất định là sẽ bị thất bại thảm hại. Bình thường rèn luyện, chúng tôi ở trong các buổi giảng đã giảng rất nhiều. Nhất là thời gian gần đây, trái đất này, môi trường sống của chúng ta hiện nay biến cố khác thường, thiên tai nhân họa vô cùng khủng khiếp, mỗi năm số lần một nhiều, mỗi lần một nghiêm trọng hơn. Chúng tôi nghe thấy các nơi đăng tin, thật sự khiến người ta thân tâm đều bất an, sống ở trong sợ hãi. Ngày nay mọi người muốn hỏi, chúng ta đến đâu để tránh nạn? Trên thế giới này không có chỗ nào là an toàn, bạn đi đâu bây giờ? Đến đâu cũng giống nhau cả. Đây là lời của lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam nói trước đây, trước lúc vãng sanh một vài ngày, thầy nói với các học trò: “Tai nạn đến thì Phật, Bồ-tát, thần tiên cũng không thể cứu nổi. Chỉ có duy nhất một con đường sống, là thật thà niệm Phật, cầu sanh Tịnh Độ!”. Đây là di ngôn của thầy lúc lâm chung, khuyên nhủ nhóm học trò chúng tôi, không có đường nào để đi, không có nơi nào có thể trốn tránh được. Tai nạn hình thành như thế nào? Do cộng nghiệp của chúng sanh chiêu cảm nên, không biết giác ngộ. Phật nói rất rõ ràng, rất minh bạch, mà không có người nào tin, không có người nào chịu tiếp nhận, cho rằng lời Phật nói là mê tín. Người hiện nay mọi người tin vào khoa học, tin vào căn cứ khoa học. Nếu lỡ khoa học nói sai một câu thì làm thế nào? Bị thiệt hại sẽ không nhỏ.

/ 51