/ 51
154

KINH ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN (Tập 11)

Lần trước giảng đến đoạn Bồ-tát Định Tự Tại Vương xin hỏi Thế Tôn, Bồ-tát Địa Tạng từ kiếp lâu xa đến nay đã phát những nguyện gì mà được Thế Tôn ân cần tán thán, thỉnh cầu Phật khai thị sơ lược cho đại chúng biết. Thế Tôn nói với Bồ-tát Định Tự Tại Vương. Trên thực tế là Bồ-tát hỏi thay cho chúng ta. Đức Phật bảo Bồ-tát Định Tự Tại Vương hãy lắng nghe, chính là bảo chúng ta phải dụng tâm nghe pháp, lắng lòng lĩnh hội.

Phật kể lại đây là chuyện trước đây rất lâu, kiếp lâu xa về trước, vào thời đó có một đức Phật hiệu là Nhất Thiết Trí Thành Tựu Như-Lai. Tuổi thọ của Phật là sáu vạn kiếp. Từ đó cho thấy, chúng sanh ở thời đại đó, tất nhiên là đoạn ác tu thiện, nên chiêu cảm được quả báo thù thắng như vậy. Lúc Phật chưa có xuất gia, Ngài là vua của một nước nhỏ, làm bạn với vị vua nước láng giềng vô cùng thân mật. Vua của hai nước nhỏ này đều là dùng thập thiện để cai quản quốc gia, dạy bảo nhân dân cả nước đoạn thập ác, tu thập thiện. Đương nhiên hai quốc gia này được quốc thái dân an, nhân dân đều sống rất hạnh phúc. Nhưng ngoài khu vực này của họ ra, những khu vực khác thì không được như thế. Tất cả chúng sanh nơi đó tạo tác ác nghiệp rất nhiều. Hai vị quốc vương này cùng nhìn thấy hình như cục diện của toàn thế giới [là như vậy], nên hai người họ liền bàn tính, làm thế nào giúp cho nhân dân của những khu vực quốc gia ấy.

Chúng ta đã giảng đến chỗ này. Tiếp theo quý vị xem Kinh văn.

“KỲ LÂN QUỐC NỘI, SỞ HỮU NHÂN DÂN ĐA TẠO CHÚNG ÁC, NHỊ VƯƠNG NGHỊ KẾ, QUẢNG THIẾT PHƯƠNG TIỆN”.

(Nhơn dân trong hai nước lân cận đó phần nhiều tạo những việc ác. Hai vua cùng nhau bàn tính tìm những phương chước để dắt dìu dân chúng ấy).

Làm thế nào cứu vãn vận mạng của thế giới, hai vị tiểu quốc vương này đang bàn tính.

“NHẤT VƯƠNG PHÁT NGUYỆN TẢO THÀNH PHẬT ĐẠO ĐƯƠNG ĐỘ THỊ BỐI LỆNH SỬ VÔ DƯ”.

(Một ông phát nguyện: “Tôi nguyện sớm thành Phật sẽ độ dân chúng ấy làm cho đều được giải thoát không còn thừa).

Một vị vua phát nguyện, chỉ có thành Phật mới có thể rộng độ chúng sanh. Nếu như không thành Phật, tuy có nguyện này, mà nguyện này trái lại với tâm. Chúng ta thường nói: “Lực bất tòng tâm”, vẫn là vô phương. Vậy liền phát tâm cầu đạo, muốn thành Phật.

“NHẤT QUỐC PHÁT NGUYỆN: NHƯỢC BẤT TIÊN ĐỘ TỘI KHỔ LỆNH THỊ AN LẠC ĐẮC CHÍ BỒ ĐỀ, NGÃ CHUNG VỊ NGUYỆN THÀNH PHẬT”.

(Một ông phát nguyện: “Như tôi chẳng trước độ những kẻ tội khổ làm cho đều đặng an vui chứng quả Bồ Đề, thời tôi nguyện chưa chịu thành Phật).

Hai vị vua này phát nguyện khác nhau. Vị vua này phát nguyện, chưa độ bản thân, độ chúng sanh trước. Đây gọi là phát tâm Bồ-tát, không phải vì mình, muốn vì người khác. Đoạn Kinh văn này chúng ta cần phải hiểu rõ ý nghĩa chân thật của nó. Chúng ta có thể phát cái nguyện không độ mình, mà độ chúng sanh trước này hay không? Nếu như thật sự phát nguyện tất cả vì chúng sanh, tất cả vì Phật pháp này, thật sự là không có mình. Ngã và ngã sở đều đoạn rồi thì được, cái đó không có vấn đề. Nếu như vẫn còn nhân-ngã, vẫn còn thị-phi, vẫn còn được-mất, thế thì không được rồi. Hay nói cách khác, bạn không thể thoát khỏi lục đạo. Phàm là người không thể thoát khỏi lục đạo nhất định phải giác ngộ, từ vô thủy kiếp đến ngày nay chúng ta đã tích lũy bao nhiêu tội nghiệp. Đây là lời chân thật. Tội nghiệp không phải tạo trong đời này, mà là tội nghiệp từ nhiều đời nhiều kiếp tích lũy lại, đâu có lý nào không đọa ác đạo? Đâu có lý nào không đọa địa ngục? Bạn chắc chắn bị đọa lạc. Bạn đọa lạc vào ba đường ác, thì lấy cái gì để độ chúng sanh? Cho nên quý vị nhất định phải biết, nhất định phải chứng được A-la-hán trở lên mới có thể nói ta độ chúng sanh trước. Chúng sanh không thành Phật, thì ta không thành Phật, ở mức thấp nhất là quả A-la-hán, thoát khỏi lục đạo luân hồi rồi. Vào trong lục đạo đó là thị hiện để giúp chúng sanh. Mình muốn thành Phật, vẫn còn một khoảng cách rất xa, ta từ từ hãy làm, nay ta độ chúng sanh trước, vậy mới được. Bản thân bạn có khả năng mới được. Không có khả năng, phát cái nguyện này là nguyện suông. Cho nên chỗ này chúng ta phải đặc biệt lưu ý, dứt khoát không được hiểu lầm.

Phương pháp thù thắng nhất, đây là đối với chúng ta mà nói, chúng ta tập khí nghiệp chướng sâu nặng. Người mà một phẩm phiền não chưa có năng lực đoạn, phương pháp tốt nhất là phát tâm cầu sanh Tịnh Độ. Nói lời thành thật, nếu chúng ta muốn mình tu hành chứng được quả A-la-hán là không đơn giản. Nói lời thành thật là không làm được. Nhưng vãng sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc thì người nào cũng có thể làm được. Về thế giới Tây Phương Cực Lạc có phải đã thành Phật hay chưa vậy? Chưa, một phẩm phiền não còn chưa đoạn. Người vãng sanh về Phàm Thánh Đồng Cư Độ phiền não chưa đoạn. Nhưng được oai thần bổn nguyện của Phật A-Di-Đà gia trì, cộng thêm thiện lực của mình, mình phải có tâm nguyện, có chút thiện lực, cảm ứng đạo giao với chư Phật Bồ-tát, vào lúc này thì được. Ta không vội thành Phật, ta gấp rút độ chúng sanh trước, học Bồ-tát Địa Tạng, đó là bạn có năng lực, bạn được oai thần bổn nguyện của Phật A-Di-Đà gia trì, có thể đi đến mười phương thế giới, cần dùng thân gì độ hóa liền thị hiện thân ấy. Bồ-tát Địa Tạng cũng là như vậy. Tôi kể với mọi người về phu nhân của ông Chu Bang Đạo gặp Bồ-tát Địa Tạng mang hình tướng tỳ kheo xuất gia, cần dùng thân gì được độ liền thị hiện thân ấy. Cần dùng thân Phật để độ, thì Bồ-tát Địa Tạng cũng thị hiện tám tướng thành đạo, cũng có thể thị hiện thân Phật. Cho nên điểm này chúng ta nhất định phải làm cho rõ ràng, dứt khoát không được hiểu lầm.

/ 51