/ 1
7.815

TỊNH TÔNG NHẬP MÔN

Lão Pháp sư Tịnh Không giảng tại Dallas, 1996

Ngô Chân Ðộ ghi chép lại.

 

Mục Lục

A. TẠI SAO CHÚNG TA TU THEO PHÁP MÔN TỊNH ÐỘ?

B. TAM PHƯỚC

1. Hiếu dưỡng phụ mẫu. Phụng sự sư trưởng. Từ tâm không sát hại sinh vật. Tu thập thiện nghiệp

2. Thọ trì tam quy, cụ túc chúng giới, không phạm oai nghi

3. Phát Bồ Ðề tâm, Tin sâu nhân quả, Ðọc tụng Ðại thừa, Khuyến tấn hành giả

C. CHƯỚNG NGẠI CỦA HÀNH GIẢ

D. TIÊU TRỪ CHƯỚNG NGẠI

1. Bất cầu tha quá (Không để ý đến lỗi của người khác)

2. Không nên tự khen mình mà chê bai kẻ khác.

E. PHÁP THANH TỊNH GIẢI THOÁT

1. Xa lìa chỗ huyên náo.

2. Thiểu dục tri túc (Ham muốn ít và biết đủ).

3. Viễn ly lợi dưỡng (Xa lìa danh lợi hưởng thụ).

4. Dùng tâm không hy vọng (mong cầu) để thuyết pháp

5. Không dùng tâm tham ô để thuyết pháp

6. Không lấy sự cung kính, cúng dường, và mưu cầu cho thân này an lạc làm sự lợi ích chân thật

7. Dùng tụng kinh niệm Phật để đè nén vọng niệm.

F. CHÁNH PHÁP TUYỆT ÐỐI TƯƠNG ỨNG VỚI LỢI ÍCH CHÂN THẬT

G. BỐN NGUYÊN TẮC ÐỂ PHÂN BIỆT CHÁNH VÀ TÀ

H. HẠNH TỐT VÀ HẠNH XẤU

I. BA CƯƠNG LÃNH CHÁNH CỦA HÀNH MÔN

G. ÐIỂM QUAN TRỌNG CỦA HÀNH MÔN

PHỤ LỤC

 

 ---o0o---

Kính thưa chư vị đồng tu:

Trong buổi giảng kinh ở Los Angeles và San Jose có rất nhiều vị đồng tu lại gặp tôi và nói đến chuyện công phu tu học không được đắc lực, chúng ta không thể gặt hái được những công đức và lợi ích thù thắng mà đức Phật nói trong kinh. Nguyên nhân chánh là ở chỗ nào? Lần này tuy thời gian chúng ta tựu hội rất ngắn nhưng tôi nghĩ trong ba ngày hôm nay chúng ta nên thảo luận về vấn đề này.

---o0o---

A. TẠI SAO CHÚNG TA TU THEO PHÁP MÔN TỊNH ÐỘ?

 

Mục đích thứ nhất của chúng ta khi tu học Phật Pháp đương nhiên là để liễu thoát sanh tử luân hồi, ra khỏi tam giới. Ðây là một vấn đề trọng đại, là “một đại sự nhân duyên” mà Phật nói trong kinh Pháp Hoa; đức Thế tôn trong rất nhiều kinh luận Ðại thừa không kể là trên lý luận hoặc phương pháp không có chỗ nào không lấy đó làm mục tiêu tối hậu.

Nhưng Phật pháp truyền đến ngày nay, y cứ theo cách ghi chép của người Trung quốc đã trải qua ba ngàn năm, và theo cách tính của các nước khác thì cũng trên hai ngàn năm trăm năm. Pháp truyền qua thời gian dài như thế sẽ không tránh khỏi sanh ra tệ đoan. Hiện nay là thời mạt pháp, hai ngàn năm trăm năm sau khi đức Phật Thích Ca diệt độ, căn tánh của chúng sanh trong thời đại này dĩ nhiên không giống với thời xưa vì vậy có rất nhiều kinh luận và pháp môn không phải là không tốt nhưng người hiện đại chúng ta tu học không được, thực hành không được.

Y cứ theo lý luận và nguyên tắc của kinh điển đại thừa, không kể là tu học pháp môn nào, Hiển Giáo, Mật Giáo, Thiền Tông, và Giáo Hạ cũng vậy, tất cả đều phải đoạn dứt kiến tư phiền não mới có thể liễu thoát sanh tử. Cái gì là kiến tư phiền não? Nói một cách đơn giản ‘kiến’ là kiến giải sai lầm, cái nhìn không đúng đối với vũ trụ nhân sanh, đó gọi là ‘kiến phiền não’. ‘Tư’ chỉ tư tưởng sai lầm và cách suy nghĩ không chính xác. Phạm vi của ‘kiến tư’ quá rộng quá lớn.

Trong kinh luận đức Phật đem vô lượng kiến tư phiền não quy nạp vô mười loại, đây là vì để thuận tiện thuyết pháp. Nói thiệt ra người hiện đại chúng ta không thể đoạn dứt được bất cứ thứ nào trong mười thứ kiến tư phiền não này; một thứ cũng đoạn không nổi, huống chi là mười thứ! Nếu đoạn không nổi phiền não thì tu học cả đời cũng không thể thành tựu. Ðây không phải là khuyết điểm của một vài người mà là căn bịnh chung của mọi người hiện nay.

Nguồn: www.niemphat.net

/ 1