/ 51
92

ĐỊA TẠNG BỒ-TÁT BỔN NGUYỆN KINH

Tập 17

Chủ giảng: Pháp sư Tịnh Không

Thời gian: Tháng 5 năm 1998

Địa điểm: Tịnh tông Học Hội Singapore

 

 

Chư vị đồng tu, xin mời mở kinh văn, cuốn Khoa Chú quyển trung, trang mười một. Xin xem kinh văn:

 

Địa Tạng bạch ngôn: “Nhân Giả, Thiết Vi chi nội hữu như thị đẳng địa ngục kỳ số vô hạn.”

“Như thị đẳng”, như thị là chỉ cho địa ngục Vô Gián, địa ngục A-tỳ và hai mươi hai loại địa ngục nói ở phía trên. Danh xưng của địa ngục quá nhiều, kể không hết, Địa Tạng Bồ-tát ở đây chỉ kể sơ lược mà thôi. Mà số lượng của mỗi loại địa ngục cũng nhiều vô cùng, vì nguyên nhân gì vậy? Chúng ta có thể tưởng tượng được, chính là vì chúng sanh tạo tác tội nghiệp địa ngục ở thế gian này quá nhiều. Thế nên ở đây, chúng ta đặc biệt phải hiểu rõ nghiệp nhân quả báo của địa ngục, quả báo được nói trong kinh điển chúng ta phải hiểu rõ nghiệp nhân của nó, nói nghiệp nhân thì chúng ta phải biết những quả báo tương lai gặp phải là gì. Những việc này đều là chân tướng sự thật, tuyệt đối không phải Phật, Bồ-tát đưa ra những giả thiết như vậy để giáo hóa chúng sanh, khuyên chúng sanh đoạn ác tu thiện, nếu chúng ta nghĩ như vậy thì là hoàn toàn sai lầm, liền trái ngược với chân tướng sự thật. Thế nên, chúng ta phải ghi nhớ, Phật giảng cho chúng ta biết nguyên lý của vũ trụ nhân sanh, đây là đạo lý căn bản. Đạo lý căn bản, trong kinh Hoa Nghiêm nói “duy tâm hiện, duy thức biến”, đây là nói đạo lý căn bản. Lại nói với chúng ta biết “hết thảy pháp từ tâm tưởng sanh”, vì thế trong tâm bạn nghĩ cái gì thì nó sẽ biến hiện thành cảnh giới đó, hết thảy các tướng của cảnh giới đều không phải chân thật. Tại sao nói không phải chân thật? Từng sát-na, từng sát-na đang thay đổi, vậy thì làm sao chân thật cho được? Tuy không phải là thật, nếu bạn mê trong cảnh giới ấy thì bạn sẽ có cảm thọ khổ, vui, lo, mừng, cứ tưởng đó là thật, không phải là giả.

Sau khi giác ngộ thì những cảm thọ này không còn nữa, họ thật sự hiểu rõ trở lại. Nghiệp nhân quả báo có hay không? Có! Nghiệp nhân quả báo vẫn có, nhưng cảm thọ khổ, vui, lo, mừng không còn nữa, nhà Phật nói đoạn phiền não là ý nghĩa này. Không phải là tướng của phiền não không có, không phải là nghiệp của phiền não không có, mà là cảm thọ của phiền não không có, bạn đã “quán không” rồi. Trong Tâm Kinh nói “Quán Tự Tại Bồ-tát”, đó là trí tuệ cao độ, “hành thâm Bát-nhã-ba-la-mật-đa thời”, chính là dùng trí tuệ cao độ, “chiếu kiến ngũ uẩn giai không”. Ngũ uẩn có hay không? Ngũ uẩn chính là nói thế giới hiện thực của chúng ta, có hay không? Có! Tuy có, “hữu” tức là không, thế nên trong kinh nói “sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc bất dị không, không bất dị sắc”, sắc tức là hữu, không và hữu tồn tại đồng thời, không và hữu là một việc, không phải hai việc, thế nên nói “tướng có, thể không”. Có thọ dụng nhưng tình chấp không sanh, như vậy thì sẽ được đại tự tại. Không phải là không có thọ dụng, vẫn có thọ dụng; có thọ dụng chính là nói, trong đây nhất định không có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước, không có những thứ này thì thọ dụng của bạn sẽ tự tại. Nếu như bạn vẫn còn vọng tưởng, phân biệt, chấp trước, trong lúc bạn thọ dụng ắt sẽ có những cảm thọ khổ, vui, lo, mừng, đã tạo nghiệp thì lẽ nào không bị quả báo cho được! Chúng ta hiểu rõ những chân tướng sự thật này thì từ nay về sau sẽ không tạo nghiệp nữa.

Thế nên, bước vào niệm Phật đường thân tâm thế giới thảy đều buông xuống, một câu Phật hiệu niệm đến cùng, chỉ cầu vãng sanh thế giới Cực Lạc. Cổ đức nói: “Hễ thấy Di Đà, lo gì không khai ngộ?” Thế gian, xuất thế gian chỉ có việc này là chân thật, những thứ khác đều là hư vọng, chẳng đáng để so đo, chẳng đáng đem nó để ở trong tâm. Nếu như đem những thứ đó để ở trong tâm, vẫn so đo như cũ, nghiệp bạn tạo là nghiệp luân hồi, vì tâm luân hồi tạo nghiệp luân hồi, những thứ khổ báo trong lục đạo tam đồ bạn vẫn phải nhận lấy. Việc này nói ra sẽ không bao giờ hết, con người hà tất phải làm những chuyện ngu ngốc này, đây là việc chúng ta nhất định phải biết. Tiếp theo, Địa Tạng Bồ-tát lại nói cho chúng ta về hai mươi hai loại địa ngục. Mời xem kinh văn:

 

Cánh hữu Khiếu Hoán địa ngục.

Khiếu Hoán là thọ khổ đến tột cùng, gào thét không ngừng.

 

Ban biên dịch: Pháp Âm Tuyên Lưu

/ 51